Wenjoon - 17 Agian - Hạnh phúc nhỏ trước bão táp - 3
Hóa ra cô đã từng đầy cõi lòng chờ mong vào anh, rồi lại lần lượt thất vọng.
Vậy mà anh hoàn toàn không biết những chuyện này.
.
“Em cũng có rất nhiều chỗ sai.”
Son SeungWan khó có khi cúi đầu, đến bản thân cô cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Nếu không phải mất trí nhớ, thì em cũng không có cơ hội ở chung hòa hợp từng đấy ngày với anh. Thật ra anh không hề khó ở chung, chỉ là cho tới nay em đã phòng bị quá mức, luôn từ chối ý tốt của anh, nên anh mới sử dụng những thủ đoạn cực đoan áp đặt lên em. Cho nên, em cũng có chỗ sai, rất nhiều chuyện em luôn khinh thường không thèm giải thích với anh, khiến anh nghĩ nhiều và bối rối, em xin lỗi anh.”
.
Nói thêm gì nữa chỉ sợ hai người sẽ ôm đầu khóc rống mất, thế là câu “Xin lỗi anh” đặt dấu chấm đột ngột tại đây.
Kim NamJoon không bỏ qua thời cơ, hỏi: “Sửa giấy khai sinh của Thịt Thịt một chút được không? Thêm tên của anh vào đi——”
Đôi mày Sếp nhăn lại.
Kim NamJoon thở dài, không thể không giơ tay đầu hàng: “Tất cả theo em hết, được rồi chứ gì.”
.
Nhưng khi xuất viện, cả họ cả tên của Kim NamJoon vẫn nghênh ngang bước lên —— cột tên họ người bố trên giấy khai sinh.
Anh Kim phởn quá không chợp mắt suốt đêm.
.
Kim NamJoon tự mình đưa Son SeungWan về khu đô thị.
Tới dưới lầu, Kim NamJoon nói: “Gượm chút đã.”
Sau đó Son SeungWan thấy một cậu nhóc đốt một chùm pháo dưới lầu nhà cô.
Bùm bùm vang dội.
Son SeungWan: “Anh làm gì vậy?”
Kim NamJoon: “Em không hiểu đâu, đây là quy củ.”
Làm sao cô lại không hiểu cơ chứ. Ở quê của cô, lúc phụ nữ sinh con xong bế về nhà, thì phải đốt pháo cạnh nhà để nghênh đón.
Kim NamJoon vừa nói như vậy, là cô nghĩ ra ngay.
Có một lần Kim NamJoon đưa cô về nhà, gặp được sản phụ xuất viện, pháo nổ trúng phải anh.
Kim NamJoon cực kỳ phản cảm, nói đây tư tưởng phong kiến của thời nào đây, đúng là ngu muội cùng cực.
Lúc ấy cô cũng chỉ thuận miệng nói: “Anh thì biết cái quái gì, đây là quy củ.”
Nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy…… Anh hơi đáng yêu.
Cuối cùng đợi pháo đốt hết, Son SeungWan đang định bế Thịt Thịt xuống xe, Kim NamJoon lập tức ngăn cản: “Không được.”
“Tại sao?”
Kim NamJoon lấy một tấm chăn mỏng ra, bọc kín từ đầu đến chân Son SeungWan không một kẽ hở.
Một phụ nữ có gương mặt hiền hòa mở cửa xe ra, Kim NamJoon giao Thịt Thịt cho chị, cũng nói với Son SeungWan: “HyeNa noona, HyeNa đạt huy chương vàng đấy, anh thuê chị ấy tới chủ yếu là để phối hợp với công việc dạy dỗ con của anh.”