Wenjoon - 17 Agian - Hạnh phúc nhỏ trước bão táp - 2
Kim NamJoon vừa ra khỏi cửa thì phát hiện tất cả quản lý cấp cao của H.I.M và W.A.N đều ở bên ngoài. Boss ra lệnh một tiếng, toàn thể nhân viên đều ra ngoài tìm thịt.
Bản thân Kim NamJoon cũng không nhàn rỗi, anh vọt vào một quán đồ ăn nhanh trong bệnh viện, liếc mắt một cái đã thấy ông chủ bưng một đĩa thịt thăn chua ngọt vừa làm xong tức thời. Anh cướp lấy ngay tại trận: “Nhường đĩa này cho tôi đi, bao nhiêu tiền?”
Ông chủ: “Nhường cho anh cũng được, nhưng phải thêm chút tiền. Ít nhất cũng phải một…… phải một……”
Kim NamJoon ném một đống tiền ra, bưng đĩa biến mất.
Chủ quán kích động đếm lại số tiền: “Một triệu! Một triệu đó!”
Vừa nãy ông ta lấy hết can đảm thật ra chỉ muốn bảo 100 là cùng……
Thần Tài hiển linh ư?
Kim NamJoon vừa mới trở lại cửa phòng sinh thì đã nghe thấy y tá đỡ đẻ bên trong hô to: “Mấy người nữa mau tới đây, giữ chặt sản phụ lại!”
Kim NamJoon lo lắng vọt vào, phát hiện Son SeungWan đang biểu diễn phần tuồng cuối màn ——
Đâm đầu vào tường.
Cô cứ để nước mắt nước mũi giàn giụa như thế, lại còn ăn hết cả đĩa thịt thăn chua ngọt, sau đó y như có thần tiên trợ lực, giãn hẳn tới 10 ngón tay!
Nhưng Son SeungWan vẫn rất đói rất đau rất muốn ăn, trong lúc hỗn loạn, cô gào thét xé tim xé phổi: “Thịt… Thịt…… Thịt!”
Y tá lấy bút ghi lại —— 6h58′ chiều ngày 01/08, con trai của Son SeungWan, Thịt Thịt.
Con đã đẻ ra rồi, nhưng Son SeungWan vẫn không buông tay Kim NamJoon ra, mà Kim NamJoon cũng không quay đầu lại, chỉ yên lặng nhìn Son SeungWan.
Người ngoài nhìn vào, còn tưởng hai người họ là một đôi vợ chồng ân ái.
Thật ra là, Son SeungWan thở thoi thóp, cố dồn hơi cuối gọi Kim NamJoon: “Anh……”
Kim NamJoon vẫn luôn canh giữ cạnh cô: “Anh ở đây.”
“Không được quay đầu lại nhìn……”
“Được, anh không nhìn đâu.”
“Xấu lắm……”
Kim NamJoon: “Yên tâm, em thế nào cũng đẹp, dù là lúc đang ngậm máu phun người, em vẫn xinh y nguyên.”
Ngậm máu… Phun người……
Nếu không phải cạn sức rồi, thì cô rất muốn giết anh diệt khẩu.
Y tá bế đứa con máu me nhầy nhụa đến cho Son SeungWan xem: “Mẹ bé nhìn này, bé là con trai.”
Cô còn chưa kịp nhìn rõ, bé trai đã được y tá ôm đi tắm sạch.
Tiếng khóc nỉ non của đứa bé yếu ớt rù rì, nhẹ nhàng quá.
Son SeungWan mơ mơ màng màng, dường như nhớ lại bản thân lúc còn nhỏ ——
Cô hồi nhỏ trông có vẻ yên lặng, chịu ấm ức cũng không biết khóc. Nhưng đám người lớn không hề biết, một đứa con nít 6 tuổi cũng đã hiểu chuyện rồi.