Wenjoon - 17 Agian - Anh Kim phát nổ - 1
Kim NamJoon dõng dạc nói: “Mắt nhìn của anh lúc nào cũng chuẩn, không tin thì em đi hỏi thăm đi. Cuối năm ngoái công ty dụng cụ thể dục kia đóng cửa rồi, ngoài ông chủ bô giai thì có thực lực gì chứ?”
“Vậy anh cũng nên nói với em bằng thái độ tử tế một chút chứ.” Sếp đỡ trán: “Đe dọa người ta đi mất rồi chạy tới châm chọc mỉa mai khiến em không còn mặt mũi nào, cách làm của anh nhất định phải cục súc thế hả?”
Kim NamJoon tự biết đuối lý: “Tính tình anh thế nào, em đã biết từ ngày đầu tiên rồi còn gì?”
“Chính vì em rất hiểu anh, nên em mới vô cùng tuyệt vọng với anh.” Son SeungWan biết rõ không thể thay đổi anh, nhưng vẫn nói, “Anh uyển chuyển nhắc nhở em bằng phương thức bình thường một chút thì không được hả?”
“Không thể.”
“Anh không có gì để nói ư?”
“Như vậy chẳng khác nào nói thẳng cho em biết là anh ghen anh ghét sao, anh chả thèm làm chuyện mất mặt thế đâu! Không chừng em nghe xong sẽ chê cười anh mất.”
“Em nghe xong tuyệt đối sẽ không chê cười anh đâu! Em chỉ biết……” Tròng mắt đen láy của cô đảo tròn, “Hôn anh thôi.”
Kim NamJoon rốt cuộc cũng nói: “Được, về sau mà còn gặp chuyện này, anh sẽ uyển chuyển nhắc nhở em bằng phương thức bình thường.”
Đàn ông, đúng là đàn ông.
.
Lúc đi làm, Son SeungWan mua hai tấm vé xem phim vào cuối tuần, hẹn Kim NamJoon đi xem phim.
Cô muốn tặng anh một niềm vui bất ngờ, cho nên không rào đón trước, mua vé trước 3 hôm.
Lúc cô nói cho Kim NamJoon biết, anh vô cùng vui vẻ, không có vẻ gì là vướng việc bận. Chẳng ngờ ngày hôm sau anh bảo phải bay sang Đảo JeJu xử lý một chuyện khó giải quyết, kêu cô nhất định phải đợi anh trở về xem phim chung.
Son SeungWan nói nếu không rảnh thì đổi ngày cũng được, dù sao có thể sửa ngày trên vé mà.
Ai ngờ Kim NamJoon cứ làm như đây là kỳ tích trăm năm khó gặp không bằng, kiên quyết không đồng ý, đảm bảo đi đảm bảo lại là sẽ không trễ nải công việc, không cho cô đổi ngày.
Anh không ngừng đẩy nhanh tiến độ, rốt cuộc 1 tiếng trước giờ chiếu phim anh chạy được tới sân bay, vượt qua 1 đoạn cao tốc thì mới tới được rạp chiếu phim đúng giờ.
Son SeungWan không khỏi thấy hơi thương anh Kim.
Chỉ là do trước nay cô chưa từng mời anh đi xem phim thôi mà, có đến mức đấy không?
Về sau cuối tuần nào cũng phải tranh thủ đi xem một bộ phim với nhau mới được, xem đến khi anh phát chán thì thôi.
Thương thay anh Kim, bởi vì hai ngày nay phải tăng tốc làm việc vất vả quá, nên phim mới chiếu được một nửa, anh đã ngủ ngồi trên ghế.
Son SeungWan cười chết thôi. Nếu không phải ánh sáng trong rạp quá mờ, thì cô rất muốn cầm di động chụp anh một tấm.
Cô lẳng lặng quay đầu sang ngắm anh.
Ánh sáng lúc chớp lúc tắt liên tục chiếu lên những đường nét như tạc của anh. Anh nhắm hai mắt, hàng mi dày như cây quạt nhỏ, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím lại thành một đường.