Wenhun - Dịu Dàng Tận Xương. - 97.
Oh SeHwan ngủ rất say, nhưng hai vợ chồng vẫn chuyển sang phòng bên cạnh. Sau khi xong việc Oh SeHun ôm Son SeungWan đi tắm rồi bế cô về lại giường.
Trở về nhà cũ, sự ngọt ngào trong ký ức như men xúc tác khơi lên những cảm xúc lạ lẫm, tối qua cả hai đều không tiết chế được. Nhưng cho dù có mất kiểm soát hơn đi nữa thì qua một đêm nghỉ ngơi, Oh SeHun vẫn tràn đầy năng lượng, bền bỉ dậy sớm tập luyện vào ngày hôm sau.
Thể trạng và sức lực của Son SeungWan không thể nào so được với lính đặc công. Không khí buổi sáng mát mẻ, rèm voan trắng lay động, một bàn tay nhỏ bé mềm mại chạm vào má cô, mùi sữa nhè nhẹ tràn ngập khoang mũi, Son SeungWan nhắm nghiền mắt, há miệng cắn bàn tay nhỏ bé kia.
Son SeungWan cắn rất nhẹ, gần như chỉ chạm khẽ răng vào bụng ngón tay bé xíu. Oh SeHwan nhìn khóe môi cong lên của mẹ, khúc khích cười theo gọi: “Mẹ ơi.”
Son SeungWan mở mắt ra, ôm choàng cậu bé con vào lòng, hai mẹ con ôm nhau lăn lộn trên giường, Oh SeHwan bị hôn khắp mặt.
“Mẹ dậy rồi.” Oh SeHwan ôm cổ mẹ, dụi mặt vào vai mẹ, khuôn mặt của bé con mềm mại ấm áp, làn da non mịn tựa như cọ vào bông.
Oh SeHwan không phải là đứa trẻ có tính cách hiếu động, nhưng ở trước mặt ba mẹ, cậu vẫn giữ nguyên vẹn vẻ hoạt bát hồn nhiên của ngày mới chào đời. Âm thanh non nớt ngọng nghịu như vừa được ngâm trong sữa ấm, Son SeungWan vừa nghe thấy trên khuôn mặt liền tỏa rạng nụ cười.
“SeHwan dậy lâu chưa nào?” Son SeungWan muốn cắn vào má cu cậu nhưng nhìn đôi mắt trong veo của con, đành cố nén xuống.
Buổi tối khi đi ngủ Oh SeHwan sẽ ngủ ở giường trẻ em của mình, nhưng sáng hôm sau lúc thức dậy đi tập luyện, Oh SeHun sẽ bế cậu lên giường của anh và Son SeungWan. Như vậy, khi hai mẹ con thức giấc, mở mắt ra là có thể lập tức nhìn thấy nhau.
Oh SeHwan cười khinh khích lắc đầu nói: “Mẹ mệt.”
Ý của cậu nhóc là hôm qua Son SeungWan phải dạy học vất vả suốt cả ngày, bị mệt nên hôm nay dậy muộn hơn cậu. Mà Son SeungWan rõ ràng không phải mệt do đứng lớp, cô áp mặt vào gối, cơ thể đã không còn mỏi mệt nhưng cũng không có chút sức lực nào, cứ uể oải.
Mẹ nhìn cậu cười, Oh SeHwan đưa tay ôm mặt mẹ: “Mẹ đỏ mặt.”
Son SeungWan hơi cúi đầu, mái tóc đen xòa xuống bên má, cô hôn ngón tay con trai, cười hỏi: “Mẹ đỏ mặt có đẹp không?”
“Đẹp.” Oh SeHwan cười gật đầu.
Oh SeHun không chỉ truyền tính kiên nhẫn mà cả khiếu thẩm mỹ cũng truyền luôn cho Oh SeHwan, trong lòng hai cha con, Son SeungWan vĩnh viễn là người đẹp nhất. Son SeungWan vì xinh đẹp nên xuất đạo, vừa bước chân vào giới giải trí đã được xem là chuẩn mực nhan sắc, bất luận trong giới giải trí trong nước trước kia hay sau khi giành được giải thưởng liên hoan phim quốc tế bây giờ, vẻ đẹp của cô luôn được tán thưởng và được công nhận.
Song dù người ngoài có khen ngợi thế nào đi nữa cũng không thể sánh được với một lời khen của chồng và con trai.
Son SeungWan cười hôn bé con, để con xoay người nằm trong lòng mình. Cậu bé con nằm cong mông trên bụng mẹ, hai mẹ con nhìn ra ngoài cửa sổ, từng cơn gió nhẹ thổi qua rèm, ánh nắng len qua ô cửa sổ để mở rọi vào phòng ngủ rải những tia nắng vàng ấm áp.