Wenhun - Dịu Dàng Tận Xương. - 92.
Gió đông lành lạnh, ánh mặt trời rực rỡ, nét dịu dàng hiện lên trong đôi mắt Son SeungWan, ngón tay cô đặt trên ngực anh, bộ quân phục chiến đấu nhiễm gió đông lạnh buốt.
Cô mỉm cười nhìn anh, sau đó sát người lại gần, đôi môi mềm hôn lên lồng ngực ấm nóng, cô in dấu một nụ hôn lên trái tim anh. Oh SeHun mỉm cười, anh đưa tay nâng mặt cô rồi cúi đầu hôn lên môi cô.
Buổi chiều học xong, Shin HyunBeen dặn Son SeungWan về nhà ăn cơm đúng giờ. Sau khi Oh SeHun ngồi vào ghế phụ, Son SeungWan khởi động xe rồi nói với anh chuyện về nhà ăn cơm.
Oh SeHun tựa lưng vào ghế, nghe cô sắp xếp thì khẽ cười: “Gần đây em ở lại đại viện à?”
“Vâng.” Son SeungWan gật đầu nói: “Mấy ngày trước em ở tiểu khu Mapo, em vừa mới chuyển về đây thôi.”
Sau khi kết hôn, Oh SeHun lập tức về đơn vị. Mỗi lần anh xa nhà là nửa năm, lúc về cũng chỉ có thể nán lại một hoặc hai ngày. Tuy hai người đã kết hôn nhưng Son SeungWan vẫn đi đi lại lại như trước, ở nơi này một hai ngày, ở nơi kia một hai đêm.
Son SeungWan nói xong thì không nghe thấy Oh SeHun trả lời, cô bèn quay đầu nhìn sang. Oh SeHun đang ngước mắt lặng lẽ nhìn cô. Ánh mắt anh như thể đã nhìn thấu hết mọi nỗi lòng của cô. Son SeungWan vội nói: “Em ở nhà rất vui, Dì MiYeon và dì út nấu ăn rất ngon, đi lại cũng rất tiện.”
“Đèn xanh sáng rồi.” Oh SeHun khẽ cười rồi chỉ đèn giao thông, không vạch trần mấy lời lấp liếm của cô.
Son SeungWan hoàn hồn lái xe đi.
Trên đường, Oh SeHun không nói nhiều, nhưng mỗi khi Son SeungWan nói chuyện anh nhất định sẽ đáp lại. Cô nghiêm túc lái xe, đến khi dừng lại ở ngã tư đèn đỏ, cô nhìn sang ghế phụ thì phát hiện anh đã nhắm mắt ngủ từ khi nào.
Những lời Son SeungWan định nói nghẹn lại nơi cổ họng.
Vừa nãy gặp mặt, cô vui mừng đến mức chẳng nhận ra vẻ mỏi mệt của anh, mà anh cũng giấu đi. Hiện tại ngồi trong xe nghe cô nói chuyện, ban đầu anh còn cố giữ mình tỉnh táo, nhưng sau khi cô im lặng một lúc lâu, anh cũng thiếp đi.
Anh vừa trở về từ quân khu, thậm chí có thể là vừa làm nhiệm vụ trở về, có lẽ anh vừa giải cứu một con tin, hoặc vừa hạ gục một tên tội phạm, có lẽ anh vừa hoàn thành một nhiệm vụ. Lúc tỉnh táo, trong mắt anh bừng khí phách của một quân nhân, nhưng khi nhắm mắt lại, hàng mày nhíu chặt đã để lộ rõ sự mệt mỏi.
Vì nỗi nhớ nhung sau bao ngày xa cách mà anh vội vàng trở về gặp cô. Trong lòng Son SeungWan chợt cảm thấy ấm áp, cô ngắm nhìn khuôn mặt anh, đèn xanh vừa sáng, Son SeungWan vội dời mắt đi tiếp tục lái xe.
Oh SeHun chợp mắt trên xe một lúc, vừa rẽ vào đại viện anh đã tỉnh. Mở mắt tỉnh dậy, trông anh đã tỉnh táo hơn hẳn. Anh nhìn Son SeungWan đang gỡ dây an toàn, ngón tay anh day day mi tâm, anh ngẩng đầu cười.
“Anh ngủ quên mất.” Hầu kết nhấp nhô, giọng anh mang theo chút biếng nhác và khàn khàn vì vừa tỉnh giấc.
Son SeungWan cởi dây an toàn của mình xong thì mỉm cười gỡ dây cho anh, nói: “Về nhà lại ngủ tiếp.”