Wenhun - Dịu Dàng Tận Xương. - 88.
Cái vỗ vai nhẹ nhàng của bà Shin HyunBeen vẫn còn lưu lại trên vai, người nhà của Oh SeHun cũng đang nhìn cô. Son SeungWan khẽ mím môi, mười mấy tiếng qua cô chẳng thể thiết tha ăn uống. Nhưng dưới ánh nhìn của mọi người, cô cũng đành cầm muỗng lên ăn.
Ăn trưa xong, Son SeungWan cùng mọi người trở về phòng khách ngồi đợi tin tức từ quân đội. Một lúc sau bà Shin HyunBeen cũng rời khỏi phòng Oh HyunSick. Thấy bà ra ngoài, ông cụ Oh SungMin ngước mắt nhìn cửa phòng con trai, nhíu mày nói: “Càng lúc càng quá quắt, nó trốn trong phòng làm gì?”
Bà Shin HyunBeen ngồi xuống cạnh chồng, ánh mắt không giấu được vẻ mỏi mệt và đau lòng. Nghe ông cụ Oh SungMin hỏi, bà ngẩng đầu nhìn sang. Hai vợ chồng trao đổi ánh mắt, đôi mày nhíu chặt của ông cụ dần dần giãn ra, ông cụ dời mắt đi, trầm mặc thở dài.
Oh HyunSick vẫn không rời khỏi phòng, Son SeungWan cũng không chạm mặt ông. Cô không phải là nguyên nhân duy nhất khiến ông rời đi. Mọi người đều biết tuy mối quan hệ giữa ông và Oh SeHun luôn căng thẳng, nhưng trong lòng ông người quan trọng nhất chính là con trai. Giờ đây Oh SeHun xảy ra chuyện, có lẽ trong nhà không có ai cảm thấy khó chịu bằng ông.
Với tình hình hiện tại, mọi người cũng không màng đến chuyện khác, hi vọng duy nhất của cả nhà là điện thoại của ông cụ Oh SungMin. Từ giữa trưa mãi đến khi trời tối sẩm, cứ mỗi hai giờ sẽ có tin tức, nhưng không tin tức nào có hi vọng.
Từng giây từng phút trôi qua, càng về sau hi vọng càng xa vời.
Ánh đèn trong phòng khách hắt lên khuôn mặt tiều tụy của mọi người.
Trong phòng chỉ có tiếng nói chuyện của Oh SungMin, cúp điện thoại, không cần ông cụ nói, mọi người cũng biết kết quả. Bầu không khí trong phòng khách vốn đã tĩnh lặng, giờ lại càng trùng xuống. Hương trà vương vấn trong phòng, bà Shin HyunBeen nhìn Oh Naeun dã ngủ say trong lòng Oh HanChul, nói khẽ: “JiYeon, cháu dẫn Naeun đi ngủ trước đi.”
Nghe bà nói, ông cụ Oh SungMin đặt điện thoại xuống, ngước mắt nhìn mọi người trong nhà nói: “Mọi người đi nghỉ ngơi đi, hôm nay không có tin tức gì. Đội tìm kiếm cứu viện đã nói nếu có tin mới sẽ lập tức gọi điện báo.”
Cách mỗi hai giờ gọi một cú điện thoại tuy không lãng phí nhiều thời gian, nhưng dù sao vẫn làm ảnh hưởng đến công việc của quân đội. Lão tướng cương trực công chính cả một đời, ông cụ không muốn tiếp tục làm phiền quân đội vì chuyện này.
Nghe ông cụ nói thế, mọi người trong phòng khách đều trầm mặc. Nói như thế có nghĩa rằng về sau cơ hội cứu viện càng thêm xa vời. Bà Shin HyunBeen chống người đứng dậy, vỗ tay nói: “Được rồi được rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi, ngồi đây chờ cũng không giúp ích được gì, đừng để mình mệt mỏi rồi ngã bệnh.”
Nói rồi, bà chuyển mắt nhìn về phía Son SeungWan, từ lúc đến nhà, Son SeungWan chỉ nói mấy câu với bà trong phòng trà, sau đó cô luôn im lặng. Từ lúc đầu cô đã phải gắng gượng chống đỡ, đoán chừng hiện tại đã không chịu nổi.
Ánh mắt bà cụ dịu đi, bà nói với Son SeungWan: “SeungWan, nếu cháu không muốn về thì đêm nay cứ ở lại nhà, phòng SeHun còn trống, bình thường luôn có người quét dọn sạch sẽ.”