Wenhun - Dịu Dàng Tận Xương. - 86.
Sau khi nhận điện thoại, Son SeungWan im lặng lắng nghe. Đâu bên kia có giọng nữ đang nói gì đó, nhưng điện thoại áp trên tai Son SeungWan, Son SeungYeon và dì Bae BooNa không nghe thấy rõ. Sắc mặt Son SeungWan thoáng chốc trở nên trắng bệch rồi dần dần hồi máu, cô bình tĩnh nói chuyện với người ở đầu bên kia, đợi bên kia nói xong, cô lên tiếng chào rồi cúp máy.
Căn phòng tĩnh lặng như tờ, mùi thơm từ bữa cơm trưa Bae BooNa nấu lan tỏa, trong miệng còn miếng ngó sen chưa nhai xong, lúc cắn còn có tiếng giòn tan.
Giác quan của Son SeungWan như ngừng hoạt động, trong đầu chỉ còn lại những lời Lim JiYeon vừa nói với cô.
“SeHun xảy ra chuyện. Cấp dưới cũ của ông nội báo tin. Nhiệm vụ lần này của SeHun đã sắp kết thúc, khi tập kích vào sào huyệt của phe địch thì xảy ra một vụ nổ. Tiểu đội của SeHun dẫn đầu, đợt dội bom kéo dài rất lâu, lúc kết thúc sào huyệt của phe địch cũng hoàn toàn đổ nát.”
“Có tìm được người không?”
“Son SeungWan.” Giọng Lim JiYeon run run, “Cả sào huyệt đã bị đánh bom tan tành, cho dù có tìm được người cũng…”
Sức nổ của bom rất mạnh, Son SeungWan chưa từng tiếp xúc với bom đạn thật, nhưng cô từng đóng cảnh nổ bom, nếu như tiến đến quá gần sẽ cảm nhận được sóng địa chấn xé tan cả cơ thể, da thịt con người không thể chịu nổi thứ vũ khí với lực sát thương mạnh như thế.
Son SeungWan nhớ đến cơn ác mộng mình gặp khi mới đến London, sau tiếng nổ, Oh SeHun bị ngọn lửa nuốt chửng, dần hóa thành tro tàn.
Ngoài hành lang có tiếng nói cười đùa giỡn, có ngày nắng đẹp trời, nhưng trước mắt Son SeungWan chỉ có bóng tối. Giác quan cô chầm chậm hồi phục lại, thính giác, khứu giác, xúc giác…
Trái tim cô như vừa rơi trên mũi băng sắc nhọn lạnh lẽo, máu chảy đầm đìa trên mặt băng giá rét, cảm giác đau đớn thấu tận tim gan.
Tiếng cười đùa trong hành lang xa dần, trái tim trong lồng ngực như bị xé tan, Son SeungWan hít vào một hơi thật sâu, không khí lạnh lẽo như đóng băng cả người cô, chiếm lấy tâm trí cô.
Chẳng biết cảm giác ấy kéo dài bao lâu, đến khi Son SeungYeon đặt tay lên mu bàn tay cô, ánh mắt ngẩn ngơ của Son SeungWan mới tỉnh táo lại, cô ngước mắt nhìn Son SeungYeon. Son SeungYeon không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt. Cô bé vẫn còn nhỏ, nhưng trong cơn sợ hãi, cô bé lấy hết dũng khi nhìn vào mắt chị gái, mấp máy môi định an ủi chị, nhưng lại không nói nên lời.
Son SeungWan hoàn hồn lại, đầu óc cô giữ cho cơ thể đứng vững. Cô trở tay nắm lấy tay Son SeungYeon, ngón tay nhỏ nhắn của cô lạnh lẽo như nhũ băng, cô cầm ly nước uống một ngụm, rồi nói với Son SeungYeon: “Chị không ở lại với em được. SeHun gặp chút chuyện, chị phải về nước một chuyến.”
Từ lúc nghe Son SeungWan nói chuyện điện thoại, dì Bae BooNa đã đoán được là có chuyện liên quan đến Oh SeHun.
Thấy vẻ mặt Son SeungWan nhợt nhạt, lại nghĩ đến việc Oh SeHun đang làm nhiệm vụ. Nghe Son SeungWan nói xong, lòng bà nao nao, bà căng thẳng hỏi khẽ: “SeHun sao thế?”