Wenhun - Dịu Dàng Tận Xương. - 85.
Chân trời dần hửng sáng, buổi sáng tháng Mười một tại London, thời tiết âm u ẩm thấp không chút ánh sáng. Cả người Son SeungWan toát mồ hôi lạnh, nhịp tim đập nhanh như thể cô vẫn chìm trong giấc mơ.
“Chị sao thế?” Son SeungYeon cũng tỉnh giấc, cô bé chống khuỷu tay nhổm người nhìn cô. Bầu trời dần sáng lên, khuôn mặt tái nhợt của Son SeungWan chìm trong bóng tối.
Son SeungWan ngồi trên giường, cô quay đầu nhìn Son SeungYeon, đôi môi mím chặt. Nhịp thở dần dần ổn định, nhịp tim cũng khôi phục lại bình thường, căn phòng hơi lạnh lẽo, cô ôm cánh tay, nói: “Không sao, chị gặp ác mộng thôi.”
Nói rồi, Son SeungWan quay đầu ngẩn ngơ nhìn về phía xa, Son SeungYeon không quấy rầy cô nữa mà nằm xuống giường. Căn phòng yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng hít thở khe khẽ.
Cảnh tượng trong mơ lại hiện lên trong tâm trí cô, bóng dáng Oh SeHun biến mất giữa ngọn lửa. Cổ họng Son SeungWan khô khốc, cô cầm điện thoại lên mở màn hình.
Lần cuối cùng cô nhắn tin với Oh SeHun là nửa tháng trước, anh được nghỉ nên đi thẳng từ quân khu đến phim trường gặp cô. Chiều hôm ấy anh rời đi vì nhiệm vụ, nửa tháng tiếp theo hai người hoàn toàn mất liên lạc.
Trong lúc làm nhiệm vụ, anh không thể liên lạc với cô, điều này khiến nỗi nhớ của cô càng thêm đậm sâu hơn cả khoảng thời gian hai người xa nhau lúc trước.
Son SeungWan nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cô lướt ngón tay, nhật ký tin nhắn của cô và Oh SeHun dài mấy trang. Cô từng lướt nhìn không biết bao nhiêu lần, mỗi khi ngẩn ngơ không có việc gì làm, cô sẽ đọc những tin nhắn ấy để nhớ đến anh.
Lại một lần lướt tin nhắn, Son SeungWan nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời mới hửng sáng, chỉ mới 6 giờ 45 phút, hiện tại trong nước đang là buổi chiều. Cô đứng dậy rồi nói với Son SeungYeon:
“Em ngủ tiếp đi, chị đi gọi điện thoại.”
Son SeungYeon vẫn chưa tỉnh ngủ, thấy sắc mặt Son SeungWan đã khá hơn, cô bé cũng an tâm. Cô bé gật gật đầu rồi nhắm mắt lại, Son SeungWan mang giày, choàng áo khoác lông rồi ra khỏi phòng.
Trong viện điều dưỡng đã có bệnh nhân qua lại. Hôm nay trời không đổ mưa, chân trời đã sáng dần lên, có vài bệnh nhân cùng người nhà tản bộ trong vườn hoa. Cửa sổ ngoài hành lang để mở, hít vào một hơi thật sâu, trong phổi tràn ngập không khí mát lạnh ẩm ướt. Son SeungWan tỉnh táo lại, gọi một cú điện thoại.
Lim JiYeon là kiến trúc sư, chị ấy vừa kết thúc một cuộc họp về hạng mục thiết kế mới. Thấy Son SeungWan gọi điện thoại, chị ấy cũng hơi bất ngờ. Lần trước ở nhà cũ, chị ấy đã chủ động trao đổi cách liên lạc với Son SeungWan, ngộ nhỡ sau này có việc cần liên hệ. Son SeungWan là diễn viên bận rộn, hơn nữa cô cũng không thích trò chuyện, không ngờ lại gọi điện thoại cho chị.
“Alo, SeungWan.” Lim JiYeon mỉm cười nhận điện thoại.
Son SeungWan lên tiếng chào rồi nói: “Em có quấy rầy công việc của chị không?”
Đầu bên kia, Lim JiYeon vẫn mỉm cười, nói thẳng vào vấn đề: “Không đâu. Có chuyện gì à?”
Son SeungWan nhìn bầu trời, im lặng một lúc rồi hỏi: “SeHun đi làm nhiệm vụ, ông cụ có nhận được tin tức gì về anh ấy không ạ?”