Wenhun - Dịu Dàng Tận Xương. - 8.
Lúc hai người trở về căn hộ Sông Hàn đã là mười một giờ, trước khi về, Oh SeHun đã bật hệ thống sưởi ấm của căn hộ. Son SeungWan bước vào, Oh SeHun đóng cửa lại, hơi ấm lập tức bao trùm hai người.
Oh SeHun đem kẹo hồ lô vào phòng bếp, Son SeungWan đứng trước cửa hỏi: “Làm gì thế?”
Sau khi ăn kẹo hồ lô, nỗi lo lắng và căng thẳng của Son SeungWan đã giảm hẳn đi, Oh SeHun đưa tay chỉ vào số kẹo hồ lô, nói: “Bỏ vào tủ lạnh, ngày mai đưa cho Mir và Yerim.”
Nghe anh nói, Son SeungWan “à” một tiếng rồi không nói gì nữa. Oh SeHun vào phòng bếp cất kẹo hồ lô vào ngăn mát tủ lạnh. Sau khi cất xong thì thấy, Son SeungWan ban nãy còn đứng ở cửa trong phòng khách, bây giờ lại đang quay mặt vào vách tường, tập động tác xoạc chân.
Nếu không đạt được tiêu chuẩn của bản thân, cô sẽ không ngừng luyện tập.
Ánh đèn trong phòng khách dìu dịu, sống lưng và hai chân của Son SeungWan thẳng tắp mà cứng đờ, tựa như con rối bị tạo dáng. Nghe thấy tiếng bước chân của Oh SeHun, Son SeungWan ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Đè đầu gối lại giúp tôi.”
Nói xong, cô quay đầu lại, Oh SeHun bước đến, quỳ sau lưng cô, đặt hai tay lên đầu gối của cô.
Oh SeHun cao hơn cô rất nhiều, lúc giang rộng cánh tay, cơ thể anh hơi nghiêng về phía trước, giống như đang ôm trọn lấy cô. Hơi thở anh gần kề, lồng ngực gần như áp sát vào lưng cô, bên tai là tiếng hít thở của anh, trên người anh còn có mùi bạc hà thơm mát.
“Chịu được không?” Giọng nói trầm thấp của Oh SeHun vang lên bên tai cô.
Giống như có một làn gió nóng lướt qua vành tai cô, cảm giác căng cứng ở hai chân bị sự chộn rộn trong lòng lấn át, Son SeungWan nói: “Mạnh hơn một chút nữa.”
Sóng lưng của cô thẳng tắp, đầu hơi cúi khiến phần gáy trắng nõn lộ ra, Oh SeHun dừng mắt lại một chút rồi rời đi, tăng thêm lực tay.
Trong phòng chỉ có hai người, tiếng hít thở của bọn họ quấn quýt lấy nhau, Oh SeHun vừa tăng thêm lực tay, Son SeungWan lập tức ngửa đầu, sợi tóc mềm mại lướt qua gò má Oh SeHun.
Oh SeHun nghe thấy Son SeungWan khẽ kêu lên một tiếng như mèo con.
“Đau không?” Oh SeHun hỏi.
Cô kiềm chế để không bật ra tiếng, cơn tê liệt ở hai chân khiến giác quan của cô trở nên rõ ràng. Cả người cô đổ mồ hôi lạnh, cô khẽ thở hắt ra, nói: “Không đau.”
“Không đau à?” Giọng nói Oh SeHun trầm thấp, lúc nói chuyện, hơi thở nóng rực của anh phả bên tai cô. Anh hơi giảm lực tay, khẽ cười: “Không đau tại sao cô lại kêu, hửm?”
Cuối cùng, động tác xoạc chân của Son SeungWan vẫn không đạt đến tiêu chuẩn mà cô đưa ra, nhưng cô không tiếp tục luyện tập nữa. Bởi vì cảm giác bối rối khi Oh SeHun ở sau lưng đè chân cho cô còn khiến cô lo lắng hơn cả việc không làm được động tác hoàn hảo.
Nằm nghiêng trên giường, Son SeungWan nắm chiếc răng báo trong tay, sau lưng tựa hồ như còn có thể cảm nhận được nhiệt độ khi Oh SeHun dựa sát vào. Sống lưng cô hơi nóng lên, Son SeungWan sờ chiếc răng báo, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.