Wenhun - Dịu Dàng Tận Xương. - 77.
Nói rồi, Oh SeHun chỉ im lặng ôm Son SeungWan, cô quay đầu nhìn Song IlGuk. Song IlGuk bảo cô: “Hai người về trước đi.”
Son SeungWan gật đầu đứng dậy dẫn Oh SeHun rời đi.
Oh SeHun như vừa trải qua một cơn ác mộng, anh bị cơn ác mộng bám lấy, thậm chí đến lúc rời khỏi bệnh viện, anh vẫn chưa thoát ra khỏi ác mộng. Thấy tinh thần anh vẫn chưa ổn định, lúc trở về Son SeungWan bèn lái xe.
Buổi sáng hai người đến bệnh viện quân đội mà không đi huấn luyện, lúc về đến nhà chỉ mới mười giờ sáng. Về nhà, Oh SeHun vào phòng khách ngồi trên ghế sa lon. Căn phòng yên tĩnh, Son SeungWan không quấy rầy anh, chỉ xoay người đi mở cửa sổ cho thông thoáng.
Cửa sổ mở ra, làn gió mát mẻ lùa vào nhà, mười giờ sáng gió vẫn chưa quá nóng bức. Son SeungWan mở cửa sổ xong, quay đầu lại nhìn thì thấy Oh SeHun đang nhìn cô.
“Để em đi rót nước cho anh.” Son SeungWan nói rồi thì định đi vào phòng ăn.
Cô vừa định rời đi thì thấy Oh SeHun dang rộng vòng tay về phía mình. Ánh mắt cô mềm đi, cô bước đến cạnh ghế sô pha rồi ngồi lên đùi anh.
Tiếng bước chân và nói chuyện từ ngoài hẻm vang lên rõ ràng qua cánh cửa sổ để mở. Son SeungWan ôm Oh SeHun vào lòng, anh vẫn không lên tiếng, cô cũng không thúc giục. Bọn họ chỉ trao nhau cái ôm dịu dàng, cảm nhận hơi thở và độ ấm của nhau.
“Đi nghỉ ngơi một chút nhé?” Son SeungWan nhẹ nhàng vuốt tóc anh rồi hỏi.
“Không cần đâu.” Oh SeHun trả lời.
“Vậy hôm nay chúng ta làm gì?” Son SeungWan hỏi.
“Ở nhà thôi.” Oh SeHun nói.
Chỉ ở nhà cùng nhau là được.
Son SeungWan cúi đầu hôn lên trán anh, rồi nói: “Lâu rồi không gặp Dưa Hấu, để em bảo Mir đưa Dưa Hấu đến đây với chúng ta nhé.”
Trong khoảng thời gian này, vì Oh SeHun ban ngày phải huấn luyện, buổi tối lại về trễ, nên bọn họ không có thời gian chăm sóc Dưa Hấu. Thế nên đành phải gửi cho Mir trông coi.
Đôi mắt hoa đào của cô sáng vụt lên. Oh SeHun ngước mắt nhìn cô khẽ cười rồi gật đầu nói: “Cũng được đấy.”
Son SeungWan trao anh một nụ hôn rồi nói: “Vậy em đi gọi điện thoại cho Mir.”
Nói rồi, cô trèo xuống khỏi người Oh SeHun. Anh đưa điện thoại mình cho cô, cô nhận lấy rồi đi vào phòng ăn. Son SeungWan vừa rót nước cho Oh SeHun, vừa bấm điện thoại gọi Mir.
Chẳng mấy chốc Mir đã bắt máy, thấy tên người gọi đến là Oh SeHun, anh ấy còn gọi “SeHun hoing”.
Son SeungWan nói: “Là tôi.”
“SeungWan!” Đây là một bất ngờ trong dự liệu, Mir mỉm cười.
Khoảng thời gian này Son SeungWan không làm việc, Mir và Yerim cũng được dịp nghỉ ngơi. Nhưng bọn họ cũng không dám rời đi xa, lúc nào cũng sẵn sàng nghe lệnh của Son SeungWan. Phần lớn người thân cận đều đã biết chuyện Son SeungWan và Oh SeHun bên nhau, ai cũng chúc phúc cho bọn họ. Thế nhưng có vẻ như Oh SeHun đang gặp chuyện, cần SeungWan ở bên cạnh.