Wenhun - Dịu Dàng Tận Xương. - 76.
Tám giờ sáng, Song IlGuk vừa bước vào hành lang bệnh viện quân khu thì đã nhìn thấy cặp đôi trẻ đang đứng chờ ông trước cửa phòng làm việc.
Người đàn ông cao lớn mặc quân phục màu xanh nâu, dáng đứng hiên ngang đầy khí khái. Cô gái đứng cạnh anh mặc một chiếc váy đỏ thẫm, mái tóc dài xõa trên vai, chiếc váy ôm trọn lấy đường cong cơ thể cô. Cô đeo khẩu trang, đôi mắt hoa đào vẫn lạnh lùng xa cách như thường ngày.
Những lần Song IlGuk gặp Son SeungWan trước đây, cô luôn ăn mặc rất đơn giản, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy cô chưng diện như thế, cả chiếc khẩu trang cũng không thể nào che giấu vẻ đẹp động lòng người của cô.
Thấy Song IlGuk đến, Oh SeHun quay đầu lại cười với ông rồi lên tiếng chào: “Bác sĩ Song.”
Song IlGuk cũng mỉm cười đáp lễ, rồi đưa mắt nhìn Son SeungWan, nói: “Tôi còn tưởng hai cô cậu đang định đi chụp hình cưới đấy.”
Nghe ông nói, hai người quay sang nhìn nhau, nét cười đã thay thế vẻ lạnh lùng trong mắt Son SeungWan.
Nhìn thấy một cặp đôi hạnh phúc, đa phần mọi người đều vui vẻ chúc phúc. Song IlGuk cũng chúc phúc cho bọn họ, thế nên ông mỉm cười đáp lại, rồi mở cửa phòng mời bọn họ vào.
Bọn họ vào phòng rồi ngồi vào ghế, sau khi trò chuyện đôi ba câu, Song IlGuk đã nắm được tình hình huấn luyện hiện tại của Oh SeHun. Đa phần mỗi lần Oh SeHun nhắm bắn, tầm mắt anh đã không còn mơ hồ nữa. Thế nhưng với trạng thái hiện tại, anh vẫn không thể ra chiến trường. Anh cần một nguồn động lực để hoàn toàn đẩy anh thoát khỏi đoạn hồi ức tối tăm ấy, giúp anh vượt qua chướng ngại tâm lý của mình.
Oh SeHun muốn nhờ bác sĩ Song thôi miên mình thêm một lần nữa, để anh nhớ lại xem trong ký ức đêm đó của mình có bóng dáng của Son SeungWan hay không. Song IlGuk cũng sẵn lòng giúp đỡ, Oh SeHun đã chuẩn bị xong, ông bắt đầu làm trị liệu thôi miên.
Đây không phải lần đầu tiên Son SeungWan thấy Oh SeHun thôi miên, sau khi anh đã chìm vào giấc ngủ sâu, ánh mắt cô vẫn dán chặt về phía anh. Song IlGuk trở về chỗ ngồi, ông nhìn sang Son SeungWan, đôi mắt hiện rõ sự choáng ngộp trước vẻ đẹp ấy, ông cười hỏi: “Sao hôm nay cô lại mặc màu đỏ?”
Lát nữa bọn họ còn phải đến sân tập bắn, trước kia có lẽ Son SeungWan không muốn mình quá nổi bật nên luôn ăn mặc rất bình thường, không ngờ hôm nay cô lại ăn vận lộng lẫy như thế.
Son SeungWan hoàn hồn nhìn về phía Song IlGuk, trả lời: “Lần đầu tiên gặp anh ấy tôi mặc màu đỏ, hôm qua lúc tôi mặc bộ sườn xám màu đỏ vào, anh ấy nói anh ấy nhìn thấy bóng dáng tôi trong ký ức. Thế nên hôm nay tôi cũng mặc váy đỏ để thử xem có thể khiến anh ấy nhớ lại được gì không.”
Muốn tìm lại những ký ức đã mất đi, biện pháp tốt nhất chính là dùng những cảnh tượng tương tự để kích thích trí nhớ.
Nghe cô nói, Song IlGuk hỏi: “Hôm qua cậu ấy nói gì?”
Thật ra hôm qua sau khi nói chuyện với Oh SeHun, Son SeungWan đã mệt mỏi muốn ngủ thiếp đi, nhưng câu nói của anh vẫn rõ như in trong đầu cô. Cô lặp lại những lời anh nói với Song IlGuk: “Anh ấy nói anh ấy không quên tôi, chỉ là đang giấu tôi đi mà thôi.”