Wenhun - Dịu Dàng Tận Xương. - 72.
Oh SeHun gọi cả nhà Oh HanChul đến, anh muốn để Son SeungWan gặp mặt người nhà mình. So với trưởng bối, gặp mặt những người cùng thế hệ sẽ thoải mái hơn phần nào, như thế sẽ không khiến Son SeungWan quá lo lắng.
Quả thật cô không lo lắng, nhưng lại có phần ngại ngùng.
Oh SeHun hiếm khi nào thấy cô đỏ mặt ở trước mặt người ngoài, anh dịu dàng xoa đầu cô. Son SeungWan ngẩng đầu nhìn anh, anh mỉm cười giới thiệu với cô: “Đây là anh họ Oh Cẩm, chị dâu Lim JiYeon, và cháu gái Oh Naeun của anh.”
Lần đầu gặp mặt cũng phải giới thiệu chính thức, Oh HanChul gật đầu cười, Lim JiYeon giơ tay chào Son SeungWan: “Chào em.”
Khuôn mặt đã bớt đỏ hơn một chút, Son SeungWan quay đầu nhìn gia đình bọn họ, nói: “Chào anh chị, em là Son SeungWan.”
“Vừa nhìn chị đã nhận ra rồi.” Tính tình Lim JiYeon vốn thoải mái, nghe Son SeungWan chào, chị ấy cười nói: “Người thật còn đẹp hơn cả trong phim.”
Hôm nay Son SeungWan không trang điểm cũng không ăn diện, cô không còn quá lạnh lùng, lại thêm phần thanh thuần mộc mạc, nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
Lim JiYeon rất biết cách nói chuyện, sau đôi ba câu nói, bầu không khí đã sôi động lên. Mọi người tiến vào phòng khách, Lim JiYeon trêu: “SeHun mời cả nhà chị đến ăn cơm, vậy đã nấu xong cơm tối chưa?”
“Bọn em còn chưa mua đồ ăn.” Oh SeHun cười trả lời, “Bọn em vừa trở về từ quân khu.”
Oh HanChul dắt tay Oh Naeun, nghe anh nói, anh ấy hỏi: “Việc huấn luyện sao rồi?”
Ngồi xuống ghế trong phòng khách, Oh SeHun trả lời chi tiết: “Bác sĩ Song nói trị liệu thôi miên đã vô tác dụng, hiện tại chỉ có thể huấn luyện thực tế, hai ngày trước không bắn được phát nào, hôm nay thì được vài phát.”
Cả nhà ai cũng lo lắng cho Oh SeHun, Oh HanChul hỏi: “Sao hôm nay lại bắn được?”
Son SeungWan ngồi bên cạnh Oh SeHun, anh khoác tay lên vai cô, mỉm cười trả lời: “Có cô ấy đi cùng em.”
Hai người ngồi cạnh bên nhau, anh cao lớn mạnh mẽ, cô mảnh mai yểu điệu, một đôi trai gái đẹp ngồi dưới nắng chiều trong căn phòng khách kiểu cũ, trông vô cùng xứng đôi.
Mọi người trong phòng đều mỉm cười, Lim JiYeon nhìn Son SeungWan hỏi: “Em ở đây với SeHun, vậy công việc phải làm sao đây?”
Biết tính cách người chị dâu này rất tốt, Son SeungWan cũng trả lời thành thật: “Em dời lại rồi, chờ anh ấy hồi phục em sẽ quay lại làm việc.”
Lim JiYeon có phần kinh ngạc, chị ấy nói với giọng khâm phục: “Ngầu thật.”
Ngồi trong phòng khách một lúc, mọi người bắt tay vào làm bữa tối. Cả nhà Oh HanChul dọn dẹp phòng bếp và bàn ăn, Oh SeHun và Son SeungWan thì đi chợ mua thức ăn.
Ra khỏi sân, hai người bước trên con hẻm lát đá, tiếng bước chân vang vọng trong con hẻm nhỏ, lúc này Son SeungWan mới hoàn hồn. Cô đưa mắt nhìn Oh SeHun đang đi cạnh mình, Oh SeHun phát giác được ánh mắt của cô, cũng bèn đưa mắt nhìn lại cô. Trong con hẻm nhỏ, hai người nhìn vào mắt nhau bật cười.