Wenhun - Dịu Dàng Tận Xương. - 71.
Tiếng súng vừa vang lên, máu Park JiHwan như sôi trào. Cậu ấy cuống quít cầm ống nhòm nhìn về phía hồng tâm, phát súng vừa rồi của Oh SeHun rõ ràng đã bắn trúng bia ngắm.
“Mười điểm!” Park JiHwan nhìn Oh SeHun, kích động nói: “Đội trưởng, anh lại bắn trúng rồi.”
Thấy Park JiHwan vui thay cho mình, Oh SeHun cũng mỉm cười, mắt lại đặt sau ống ngắm. Tầm mắt vô cùng rõ ràng, Oh SeHun vỗ vai Park JiHwan, ôn hòa nói: “Tiếp tục báo cáo số liệu.”
“Vâng.” Park JiHwan cầm ống nhòm, khuôn mặt vui mừng hớn hở.
Buổi sáng trên sân huấn luyện gió thổi lồng lộng, tiếng súng theo gió vang lên bên tai Son SeungWan. Bắn xong phát súng đầu tiên, Oh SeHun cũng không quay đầu lại. Thân hình cao lớn của anh vẫn nằm phục trên sân, chỉ vươn cao tay giơ ngón trỏ với cô.
Dưới lớp khẩu trang, Son SeungWan mỉm cười, đôi mắt cũng cong cong.
Sau phát súng đầu tiên, những phát súng tiếp theo cũng không hoàn toàn thuận lợi. Tầm mắt của anh lúc rõ lúc không, tình huống lúc tốt lúc xấu, cả buổi sáng trôi qua trong vô số tiếng súng.
Hiện tại chỉ là bước khởi đầu, không thể nào có kết quả ngay được, chỉ cần có tiến bộ là có hi vọng, Oh SeHun vẫn rất bình tĩnh.
Thời gian tập bắn buổi sáng kết thúc, Oh SeHun cất súng rồi đi đến gốc cây, Son SeungWan vẫn đang đứng đó. Mặc dù có bóng râm nhưng sân tập vào mùa hè vẫn vô cùng nóng bức, anh đã quen với cái nóng, nhưng e là Son SeungWan không chịu nổi.
Nhìn những sợi tóc mướt mồ hôi bên gò má cô, Oh SeHun xoa xoa mặt cô rồi hỏi: “Nóng lắm à?”
Ngón tay anh còn vương mùi thuốc súng, còn mang theo hương vị nam tính của anh, đầu ngón tay tuy cứng rắn thô ráp nhưng lại vô cùng gợi cảm. Son SeungWan gật gật đầu, đúng là rất nóng, nhưng cô nhìn mặt Oh SeHun rồi thì nói: “Anh phơi nắng nóng nhiều hơn em.”
Có được một bước đột phá nhỏ, cả hai người đều vô cùng vui vẻ. Son SeungWan nói rồi thì ngước mắt nhìn Oh SeHun cười. Mặc dù cô đang khẩu trang nhưng anh vẫn có thể mường tượng được dáng vẻ cô mỉm cười.
Nụ cười của cô vừa dịu dàng vừa ngoan ngoãn.
Trái tim Oh SeHun như tê dại, anh mỉm cười nói với cô: “Đi ăn cơm thôi, buổi chiều huấn luyện tiếp, buổi chiều sẽ đỡ nóng hơn bây giờ.”
Son SeungWan gật đầu đáp lời, hai người trở về phòng ký túc của Oh SeHun.
Quân khu cách nhà cũ quá xa, nếu trở về nhà ăn trưa sẽ mất quá nhiều thời gian. Oh SeHun xin quân đội cho phép Son SeungWan ở lại ký túc xá sĩ quan cùng anh trong khoảng thời gian này.
Hai người trở lại ký túc xá, Oh SeHun tắm rửa sạch sẽ, Son SeungWan đi tắm để rũ bỏ hết cơn nóng nực của buổi trưa. Son SeungWan mặc quần áo vào rồi vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm.
Lee DongSeok vừa đưa cơm trưa tới, đang nói chuyện cùng Oh SeHun, nhìn thấy Son SeungWan, cậu ta vẫy tay chào: “Chào chị dâu ạ!”
Son SeungWan giật mình nhìn sang, đôi mắt hoa đào long lanh như nước. Nhìn nụ cười tươi rói của Lee DongSeok, Son SeungWan khẽ gật đầu rồi mỉm cười với cậu ta.