Wenhun - Dịu Dàng Tận Xương. - 62.
Son SeungWan thân là hậu bối, cô cả gan xấc xược như thế với Song JiHyun, nhưng lại không có ai bất mãn hay chê trách cô.
Thứ nhất là vì Song JiHyun là người khởi xướng chửi mắng Son SeungWan trước, thứ hai là vì Son SeungWan có thể sống sót qua sự việc ở tiệc sinh nhật, chứng tỏ cô có người chống lưng.
Chỗ dựa này giúp cô hủy hợp đồng với Winter Ent – một trong những công ty truyền thông lớn nhất trong nước. Chứng tỏ người đứng sau Son SeungWan có nhiều vốn liếng thế lực hơn cả Winter Ent. Việc Son SeungWan giành được vai diễn của Song JiHyun cũng phần nào chứng minh điều này.
Son SeungWan cũng không nhắm vào bọn họ, thế nên bọn họ sẽ chỉ tự lo cho bản thân, không chọc vào phiền phức. Thế nên sau đó, tất cả mọi người đều tỏ ra bình thường, chỉ trừ Song JiHyun, chẳng mấy chốc đã có người dẫn dắt câu chuyện, bầu không khí lại hòa hợp.
Lễ trao giải yên bình kéo dài đến mười giờ tối, nhờ bộ phim Tết năm nay mà Son SeungWan giành được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất. Lễ trao giải kết thúc, Mir và Yerim rời đi trước, Oh SeHun đến đón Son SeungWan rồi cùng cô rời khỏi hội trường. Từ lúc ở hội trường đi vào thang máy, đến lúc tới bãi đỗ xe ngầm, đâu đâu cũng thấy minh tinh và phóng viên đang rời khỏi khách sạn sau khi buổi lễ kết thúc. Son SeungWan đi trước, Oh SeHun theo sau, hai người luôn giữ khoảng cách nhất định.
Son SeungWan đi từ thang máy đến trước xe, rồi mở cửa ngồi vào băng ghế sau. Bình thường khi Oh SeHun chở cô về nhà một mình, cô sẽ ngồi ở ghế phụ. Son SeungWan vừa lên xe đã kéo cửa lại, Oh SeHun ngờ vực nhìn vào. Bỗng nhiên cô mở cửa xe rồi đưa tay nắm lấy cổ áo anh, kéo anh vào trong xe.
Trong bãi đỗ xe vang vọng tiếng người, Oh SeHun thò nửa người vào trong xe, bên tai là tiếng hít thở khe khẽ của Son SeungWan, cùng với hơi thở ướt át mà ấm áp của cô. Cô cắn lên vành tai anh, môi lưỡi mềm mại khép mở, mân mê bên tai anh.
Giọng nói khàn khàn của cô vang lên.
“Cắn anh.”
Trái tim Oh SeHun đập loạn.
Son SeungWan giữ chặt lấy cổ áo anh, vừa định cắn tiếp thì cả người cô đột ngột ngả ra sau, cô bị đè trên băng ghế mềm mại, băng ghế da kêu lên vài tiếng kẽo kẹt. Theo tiếng đóng cửa xe, đôi môi anh chiếm lấy cô.
Bờ môi bị mạnh mẽ chiếm lấy, Son SeungWan thoáng sững sờ rồi thả lỏng cơ thể, đón nhận sự xâm lược của anh.
Oh SeHun dịu dàng hôn cô, trong dịu dàng lại hòa lẫn hơi thở nam tính mãnh liệt, khiến nụ hôn bỗng chốc trở nên đầy mạnh mẽ xâm chiếm. Ban đầu Son SeungWan còn có thể chịu đựng, về sau cô chỉ có thể để anh dẫn dắt.
Hơi thở hai người tràn ngập trong xe, môi lưỡi mập mờ hòa quyện vào nhau. Anh cố kiềm chế bản thân, nụ hôn sâu dần biến thành những cái hôn vụn vặt trên khuôn mặt, vầng trán, khóe môi, bên tai Son SeungWan. Cô nghe thấy tiếng thở dốc của anh, cả người bị bao vây trong hơi thở của anh.
“Còn cắn nữa không?” Oh SeHun hôn lên nụ cười của cô.
Son SeungWan vươn cánh tay mảnh khảnh ôm lấy anh, “ưm ưm” lắc đầu. Oh SeHun khẽ bật cười, rồi lại tiếp tục hôn cô.