Wenhun - Dịu Dàng Tận Xương. - 59.
Hôm nay Son SeungWan trở lại quay phim, trong khoảng thời gian này hai người phải quay về căn hộ ở sông Hàn. Oh SeHun thu dọn hành lý, tính anh vốn quen mang xách gọn gàng, toàn bộ đồ đạc của anh chỉ gói gọn trong một túi du lịch quân dụng, tuy nhiên đồ đạc của Dưa Hấu lại hơi khó để mang theo.
Lúc Son SeungWan xuống lầu, Oh SeHun vừa dọn xong đồ ăn, đồ chơi và ổ mèo của Dưa Hấu. Son SeungWan thay quần áo của anh ra, rồi mặc bộ áo thun quần short đơn giản.
Son SeungWan chậm rãi bước xuống lầu. Mặt trời vừa ló dạng, cửa phòng khách để mở, làn gió trong lành của buổi sáng lùa vào. Son SeungWan bước đến bên cạnh Oh SeHun rồi cúi đầu tựa vào lồng ngực anh.
Mái tóc cô xõa dài trên bờ vai gầy, sợi tóc đen óng ánh dưới nắng ban mai.
Trong đáy mắt Oh SeHun chất chứa sự dịu dàng, anh dang tay siết chặt cô trong lòng mình, cằm khẽ cọ xát trên đỉnh đầu cô.
“Đã tỉnh ngủ chưa? Đến giờ ăn sáng rồi.”
Son SeungWan vùi mặt trong lòng anh, lúc trả lời, hơi thở ấm áp của cô xuyên qua lớp vải thấm vào da anh, mang theo cảm giác ngứa ngáy.
“Tỉnh rồi, sáng nay mình ăn gì?”
Nghe giọng cô vẫn hơi mơ màng, Oh SeHun cúi đầu cười khẽ, vừa nhìn vào mắt cô vừa nói: “Để anh nhìn xem em tỉnh ngủ thật chưa nào.”
Chưa kịp tiếp lời, Son SeungWan đã đột ngột vòng tay quanh cổ anh, định kéo anh xuống cắn. Oh SeHun nhanh tay bế bổng cô lên, rồi hôn cô. Cô khẽ bật ra một tiếng nghẹn ngào, chẳng mấy chốc đã mềm nhũn trong vòng tay anh.
Xác nhận cô đã tỉnh ngủ, Oh SeHun bế cô đến phòng ăn.
Ngày đầu tiên trở lại làm việc, lịch trình của Son SeungWan dày đặc. Bây giờ là sáu giờ rưỡi sáng, bảy giờ Mir và Yerim sẽ đến trước ngõ đón cô. Cô sẽ ở đoàn phim cả ngày, sau đó tối nay phải tham gia một lễ trao giải phim.
Son SeungWan ăn hết miếng sandwich trong tay, sau đó uống ly sữa bên cạnh rồi đưa mắt nhìn về phía Oh SeHun.
Oh SeHun đã ăn xong từ trước nhưng vẫn ngồi đợi cô. Hôm nay anh sẽ đến đoàn làm phim cùng cô, sau khi đến đoàn phim, hai người gần như sẽ không có thời gian ở cùng nhau nữa, anh có mấy lời muốn nói riêng với cô.
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng nếu không nói ra, trong lòng Son SeungWan có lẽ sẽ không thoải mái, cho nên anh muốn giải thích với cô ngay bây giờ.
“Son SeungWan, anh là quân nhân tại ngũ đang trong giai đoạn hồi phục từ chướng ngại tâm lý. Sau khi hồi phục, anh phải tham gia những nhiệm vụ như chống khủng bố, giữ hòa bình, phòng chống ma túy. Thế nên anh không tiện lộ mặt trước công chúng.” Oh SeHun nói.
Thế nên chuyện tình cảm của bọn họ không thể bị phanh phui trên mặt báo, đây là vì trách nhiệm đối với quân đội, cũng là vì an toàn tính mạng của Son SeungWan.
Nói rồi, anh nhìn thẳng vào mắt Son SeungWan. Vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh không chút thay đổi, cô khẽ gật đầu như là đã chấp nhận điều này: “Em biết rồi.”
Cả lần đến quân trại lúc trước và bây giờ là chuyện này, Son SeungWan đều không tức giận, không phải cô không buồn, nhưng cô hiểu cho anh, cũng tôn trọng nghề nghiệp của anh.