Wenhun - Dịu Dàng Tận Xương. - 58.
Hai người họ rời khỏi thương xá rồi về nhà, Son SeungWan ăn cơm trưa, chơi với Dưa Hấu một lát rồi đi ngủ trưa. Đến lúc tỉnh lại, mặt trời đã dần khuất bóng.
Mấy ngày nay giờ giấc sinh hoạt của cô luôn luôn như thế, không còn điều gì lo âu, cô rất dễ chìm vào giấc ngủ. Cô ngủ rất say, tỉnh dậy cũng chậm. Thế nhưng khoảng thời gian thảnh thơi này sắp phải kết thúc.
Thấy Son SeungWan ngủ say, Oh SeHun vốn cũng không định gọi cô dậy. Nhưng lát nữa phải đi chợ mua thức ăn. Anh nhẹ tay đẩy cửa ra, Son SeungWan ngồi trên giường nhìn về phía cửa, hàng mi dài chớp chớp.
Oh SeHun cười khẽ một tiếng rồi ngồi xuống bên giường, anh áp tay lên mặt cô hỏi: “Dậy rồi à?”
Son SeungWan vừa tỉnh ngủ, khuôn mặt vẫn còn nóng hầm hập. Cô không đáp lời, chỉ ngước mắt nhìn Oh SeHun rồi nghiêng đầu vùi mặt vào lòng bàn tay anh, ngoan ngoãn đến lạ.
Hơi thở cô len qua kẽ tay, quấn lấy tâm trí anh, đặt một dấu ấn trong lòng anh. Oh SeHun cúi người hôn lên môi cô.
Buổi chiều tà giữa mùa hè, cành cây lê ngoài cửa sổ đung đưa theo gió, căn phòng ngủ nhỏ đong đầy dịu dàng.
Nụ hôn kéo dài trong chốc lát, ánh mắt Son SeungWan đã tỉnh táo hơn. Oh SeHun bế cô rời giường, một tay anh đỡ sau lưng cô, tay còn lại giúp cô cầm giày. Anh vừa bước đi vừa nói:
“Chơi với Dưa Hấu một lát rồi mình đi chợ mua thức ăn.”
Son SeungWan được anh bế xuống lầu, cô vòng tay quanh cổ anh hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
Giọng nói ngái ngủ của cô vừa ngọt ngào vừa khàn khàn. Oh SeHun nhìn vào mắt cô hỏi: “Sao thế?”
Anh ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách mang giày cho cô. Son SeungWan ôm hắn, nói: “Tối nay để em nấu cơm.”
Son SeungWan từng nói cô biết nấu cơm, Oh SeHun vẫn nhớ rõ. Anh mỉm cười đưa gậy đồ chơi cho Son SeungWan, nói: “Em nấu gì anh cũng muốn ăn.”
Son SeungWan cười tít mắt.
Đợi đến khi mặt trời gần khuất bóng, tiết trời đã thôi không còn quá oi bức, hai người mới ra chợ mua thức ăn. Giờ này khu chợ không quá đông người, Son SeungWan chọn mua rau củ, Oh SeHun theo sau xách đồ, trông hai người chẳng khác gì một đôi vợ chồng son.
Mua thức ăn xong, Son SeungWan kéo mũ xuống, tiện tay búi tóc lên rồi đi vào phòng bếp.
Lúc vừa chuyển đến Thành phố N, lịch trình của Son SeungWan không quá bận rộn, dì Bae BooNa phải đi làm để kiếm tiền chữa bệnh cho Son SeungYeon, Son SeungWan thường xuyên phải nấu cơm. Những chuyện ấy dường như đã trôi rất xa rồi, khi đó mỗi lần mở mắt cô chỉ thấy lo âu và tuyệt vọng, mỗi ngày đều như một dây cung căng cứng. Cô từng nghĩ sau khi kiếm được nhiều tiền, mình có thể nghỉ ngơi một chút. Nhưng trong giới giải trí, càng nổi tiếng thì càng phải liều mạng trèo lên cao, nếu không sẽ dễ dàng bị người khác kéo xuống hoặc vượt qua. Hằng hà sa số diễn viên ra sức trèo cao như vậy, chỉ cần chút sơ sẩy là sẽ ngã xuống, thế nên chẳng ai dám nghỉ ngơi.
Tính ra từ lúc đến Thành phố N tới giờ, chỉ có những khi ở ngôi nhà cũ này cô mới được thảnh thơi.
Oh SeHun chỉ giúp cô rửa rau củ, anh ngồi bên ngoài nhìn Son SeungWan đang tất bật nấu nướng trong bếp. Ngoài cửa sổ mặt trời đã dần ngả bóng, đến lúc Son SeungWan nấu xong cơm tối, ánh trăng sáng đã chiếu khắp khoảng sân nhỏ như một lớp ánh bạc phủ lên vạn vật.