Wenhun - Dịu Dàng Tận Xương. - 55.
Lúc Son SeungWan tỉnh giấc đã là ba giờ chiều. Cô ngủ rất say, lúc tỉnh dậy đầu óc vẫn mơ hồ. Bầu không khí trong phòng trong lành mát mẻ. Trên giường không có ai, mở mắt ra trong khung cảnh xa lạ, Son SeungWan nhíu mày, tinh thần lập tức trở nên căng thẳng. Bỗng chốc một bàn tay thô ráp mà ấm nóng vuốt lên mặt cô.
“Dậy rồi à?” Oh SeHun chỉ ngủ trưa nửa giờ, trong lúc Son SeungWan còn đang ngủ, anh ngồi vào bàn xem ghi chép thành tích xạ kích của mình. Phát giác Son SeungWan đã tỉnh dậy, anh liền bước đến.
Vừa tỉnh ngủ, khuôn mặt Son SeungWan nóng hâm hẩm, sự căng thẳng và sắc bén của cô đã bị động tác dịu dàng của anh làm dịu đi. Cô chớp mắt, đôi mắt mơ màng đã trở nên trong veo mà sáng ngời.
“Ừm.”
Giọng cô vẫn hơi ấm ách, mang theo cảm giác biếng nhác mà gợi cảm khó cưỡng. Trái tim Oh SeHun khẽ rung động, anh chống hai cánh tay bên người cô rồi cúi đầu hôn lên trán cô, dịu giọng nói: “Vậy chúng ta về nhà thôi.”
Son SeungWan rời giường, Oh SeHun dọn dẹp lại phòng rồi dẫn cô đến sân tập bắn, xe của bọn họ đang đỗ ở đó. Đến sân tập bắn, bọn Lee DongSeok chạy tiễn hai người. Park JiHwan bịn rịn nhìn Oh SeHun và Son SeungWan đang ngồi trên xe, nói:
“Đội trưởng, bọn em chờ anh về.”
Từ lúc nhập ngũ, Park JiHwan đã đi theo Oh SeHun, cậu ta nhỏ tuổi nên đã quen dựa dẫm vào Oh SeHun. Bởi vì trị liệu mà anh đã rời quân đội gần một năm. Tất cả mọi người đều mong anh trở về, SuHo cũng bảo anh về đội để tập luyện, hôm nay bắn được một phát súng này xem như cũng là tín hiệu đếm ngược đến ngày anh trở về đơn vị.
Park JiHwan vừa dứt lời, Lee DongSeok bên cạnh lập tức ôm cổ chặn miệng cậu ta, rồi nói với Oh SeHun: “Đội trưởng, anh không cần trở về gấp đâu, cứ yên tâm tận hưởng thế giới hai người với chị dâu đi ạ.”
Oh SeHun khẽ bật cười nói: “Được.”
Choi HanSoo cười hì hì với Son SeungWan nói: “Chị dâu, lần sau đến chị kí tên cho em nhé!”
Vừa nghe cậu ta gọi “chị dâu”, đầu óc Son SeungWan lập tức tỉnh táo, đôi mắt dưới vành nón mở to nhìn sang Oh SeHun, Son SeungWan mím môi, rồi đồng ý.
Đáp lời xong, Oh SeHun đưa tay lên xoa đầu cô, rồi lái xe về phía cổng quân khu.
Buổi chiều giữa tháng Sáu, mặt trời dần ngã về phía Tây, cái nóng oi bức của mùa hè đã dần dịu đi. Quân khu nằm tại ngoại ô Thành phố N, trên đường trở về nhà phải băng qua vùng núi Thành phố N.
Thành phố N vốn không có nhiều núi, vùng núi này được bảo vệ và cấm khai phá. Giữa cánh rừng rậm rạp xanh tươi, một dòng suối thanh mát chảy dài ngăn cách giữa núi rừng và bình nguyên Thành phố N.
Từ lúc lái xe đến quân khu, Son SeungWan đã dõi mắt nhìn về phía rừng cây. Trên đường về, Oh SeHun nhìn Son SeungWan hỏi: “Có muốn vào chơi một lúc không?”
Về nhà bây giờ cũng không có việc gì cần làm, vào rừng cây hóng mát cũng được. Thấy Son SeungWan gật đầu, Oh SeHun rẽ xe khỏi đại lộ. Anh dừng xe tại một thị trấn nhỏ ven đường, hai người đi xuôi theo con đường nhỏ tiến vào rừng.