Wenhun - Dịu Dàng Tận Xương. - 53.
“Mười điểm!”
Trái tim Son SeungWan như hẫng một nhịp, cô sốt sắng nhìn về phía anh, Song IlGuk và ba người Lee DongSeok cũng vô cùng kích động. Mọi người đều im lặng nhìn về phía Oh SeHun, ánh mắt tha thiết mong chờ phát súng tiếp theo.
Nhưng lại không có tiếng súng nào vang lên.
Oh SeHun nhìn chằm chằm hồng tâm, ống nhắm bình thường, xúc cảm bình thường, nhưng ánh mắt lại trở nên mơ hồ. Anh vẫn không từ bỏ, tiếp tục nhìn vào lăng kính. Dưới ánh mặt trời gay gắt, sân huấn luyện trống vắng đến mức không có lấy một cơn gió.
Lee DongSeok lo lắng nhỏ giọng hỏi: “Sao lại không bắn tiếp chứ?”
Choi HanSoo đứng bên cạnh trả lời: “Lại mờ rồi sao?”
Hai người chưa kịp dứt lời, Oh SeHun đã đứng dậy gác khẩu súng sang một bên. Bầu trời quang đãng không một gợn mây, bóng dáng anh lặng lẽ đứng giữa những rặng núi phía xa.
Anh quay đầu nhìn Son SeungWan, ánh mắt hai người chạm vào nhau, Oh SeHun mỉm cười nói với người phụ trách gì đó, rồi đặt súng xuống bước về phía này.
“Mắt lại mờ rồi.” Oh SeHun bước đến, nhìn Song IlGuk rồi nói.
Thấy anh bước đến, Song IlGuk điều chỉnh nét mặt, vỗ vỗ bả vai Oh SeHun, nói: “Rất khá, đã rất khá rồi.”
Đây là suy nghĩ thật lòng của ông, mặc dù mỗi lần Oh SeHun tiến bộ rất chậm, nhưng tóm lại anh vẫn đang tiến bộ. Chỉ cần có tiến bộ nghĩa là vẫn còn hi vọng.
Ba người Lee DongSeok cũng điều chỉnh cảm xúc, hấp tấp nói: “Đúng vậy, trước đây anh còn không cầm được súng.”
“Đội trưởng đã không tập bắn lâu như thế, vậy mà hôm nay vẫn bắn được mười điểm, anh vẫn là lính bắn tỉa giỏi nhất đội lính đặc chủng Thành phố N.”
“Chuẩn đét, mấy ngày nay em không đụng đến súng, tay sắp cứng còng đến nơi rồi đây.”
Mọi người nhao nhao tranh nhau nói, chỉ có Son SeungWan im lặng đứng ở một bên. Trong lúc đang trò chuyện, điện thoại Park JiHwan bỗng vang lên, cậu ta vội vàng nhận điện thoại. Nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia, Park JiHwan lập tức đứng nghiêm theo tư thế quân đội thẳng tắp.
“Đại đội trưởng!”
Nghe thế, Lee DongSeok vô thức nhìn về phía Son SeungWan, Park JiHwan nói: “Vâng, trung đội trưởng đang ở đây ạ. Bắn được một phát súng, mười điểm ạ! Vâng…”
Park JiHwan đưa điện thoại cho Oh SeHun, nói: “Điện thoại của đại đội trưởng ạ.”
Oh SeHun nhận điện thoại, trầm giọng gọi: “Đại đội trưởng.”
Đầu bên kia, giọng điệu của SuHo không rõ vui giận: “Cậu đến phòng làm việc của tôi một chuyến.”
Anh cúp máy, Song IlGuk có việc phải trở về bệnh viện quân khu, Oh SeHun cùng ba người Lee DongSeok đi đến văn phòng của SuHo cùng nhau. Trên đường đi, bọn họ băng qua sân bóng rổ, vài cậu binh lính đang chơi bóng rổ. Ngay cả lúc chơi bóng rổ, động tác của quân nhân vẫn mang sự quy củ và linh hoạt. Lee DongSeok vốn là bạn của mọi nhà, một người trong số bọn họ gọi: “Lee DongSeok, đến chơi bóng rổ nào!”