Wenhun - Dịu Dàng Tận Xương. - 50.
Ngoài cửa sổ hây hây gió nhẹ, trong căn phòng thơm ngát hương hoa hồng, ánh mắt Son SeungWan sáng ngời. Oh SeHun mỉm cười dang rộng vòng tay, nói: “Vậy để anh ôm một cái nào.”
Son SeungWan lao vào vòng tay anh, nhưng anh đã nhanh hơn một bước mà nhấc bổng cô lên. Vòng tay anh mạnh mẽ nhưng đầy dịu dàng, cơ thể hai người kề sát bên nhau. Trái tim Son SeungWan đập rộn ràng, cô vòng tay quanh cổ anh, hít hà hương bạc hà thanh mát trên người anh. Mắt cô dõi ra ngoài cửa sổ phòng ngủ, khoảng sân dưới lầu tràn ngập ánh nắng rực rỡ mà ấm áp, tựa như cuộc sống của cô.
Điện thoại Son SeungWan đã hết pin, Oh SeHun cũng không muốn để cô sạc. Một khi mở máy chắc chắn sẽ có công việc ùn ùn kéo đến, anh muốn để Son SeungWan khuây khỏa mấy ngày. Cô gần như chẳng bao giờ ra ngoài chơi, lần đi chơi duy nhất của cô là khi đến nhà cũ cùng anh lần trước.
Bị lấy mất điện thoại, Son SeungWan cũng không quan tâm lắm. Cô đứng cạnh Oh SeHun, anh đang tìm mũ cho cô. Chốc nữa bọn họ phải ra ngoài, lúc đến đây cô chẳng mang theo gì, bọn họ phải đến con phố gần miếu cũ để mua vài món đồ cần thiết. Hơn nữa cô cũng không thể mặc quần áo cũ của Oh SeHun mãi được. Quần áo mùa hè dễ mua, con phố gần miếu cũ cũng có cửa hàng Uniqlo, mua vài món mặc tạm cũng được.
“Anh đã nói với dì Tống rồi, nếu như Son SeungYeon muốn gặp em thì có thể gọi thẳng cho anh, mấy ngày nay anh sẽ ở bên em.” Oh SeHun tìm thấy một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, bèn đội lên đầu cho Son SeungWan.
Mũ lưỡi trai hơi rộng, gần như che khuất mắt Son SeungWan, cô nâng vành nón, Oh SeHun vòng ra sau lưng điều chỉnh tăng đưa nón cho cô. Son SeungWan nói: “Vậy em gọi cho anh thế nào?”
Hai người sẽ ở bên nhau suốt mấy ngày, nhưng ngộ nhỡ bọn họ lạc mất nhau, hoặc là trong đội có việc cần anh đến. Oh SeHun ngẫm nghĩ rồi nói: “Để anh mua điện thoại mới cho em.”
Lúc hai người ra cửa đã là mười một giờ trưa. Sau cơn mưa, mặt trời đã không còn quá gay gắt, xe buýt Thành phố N cũng đã mở điều hoà. Khi xuống xe, Son SeungWan còn thấy gốc đa cầu nguyện trong công viên.
Giữa trưa hè, đường phố vắng bóng người, Son SeungWan đeo khẩu trang và đội mũ nên cũng không sợ bị ai nhận ra. Trên xe buýt đa phần chỉ có người đi làm hoặc người già và trẻ con, không có ai bàn tán về tin tức trong giới giải trí hôm nay. Son SeungWan không có điện thoại, cũng không biết tình hình bên ngoài thế nào, thật giống như bị tách biệt hoàn toàn với thế giới.
Oh SeHun dẫn Son SeungWan đi mua vài bộ quần áo trước. Mặc dù Son SeungWan cao nhưng dáng người cô lại gầy, đa số quần áo đều lấy size S. Mua quần áo xong, bọn họ đến siêu thị để mua vật dụng hàng ngày. Ngoại trừ mấy món vệ sinh cá nhân, Oh SeHun còn mua thêm dầu và nhang muỗi. Mùa hè ở Thành phố N là mùa muỗi lộng hành. Son SeungWan mới ở nhà cũ có nửa ngày thôi mà cánh tay đã bị chích hai vết hồng hồng.
Mua đồ xong xuôi, Oh SeHun dẫn Son SeungWan đến cửa hàng viễn thông ở lầu một. Hôm nay là ngày làm việc nhưng giờ này khá vắng khách, thấy Oh SeHun, chị gái bán hàng đi đến.
Trai đẹp luôn khiến người ta chú ý, tuy Oh SeHun chỉ mặc áo thun quần dài đơn giản, nhưng khuôn mặt anh tuấn tú, dáng người cao lớn, nhìn là biết rõ không phải người tầm thường. Mấy chị gái bán hàng không có việc gì để làm nên cũng xúm lại trước quầy.