Wenhun - Dịu Dàng Tận Xương. - 46.
Trong phòng bệnh chỉ có tiếng điện tâm đồ vang lên đều đều. Bae BooNa thấp giọng khóc nức nở, trong lòng Son SeungWan không có cảm giác gì. Cô nhìn Son SeungYeon trên giường bệnh đang bên bờ vực sống chết, trong thâm tâm chỉ muốn em gái có thể sống khỏe mạnh.
Đây là nhiệm vụ mà mẹ giao cho cô trước khi chết, mẹ từ bỏ sinh mạng để cô có thể sống tiếp, cô nhất định phải hoàn thành tốt những gì mẹ dặn dò.
Trong phòng bệnh sực mùi nước khử trùng, Son SeungWan khẽ hít thở, ký ức về buổi chiều mười hai năm trước lại ùa về.
Trong tủ quần áo tối đen như mực, cách cánh cửa nặng nề, tiếng giãy giụa, gào thét, mắng chửi và đánh đấm không ngừng vang lên. Son SeungWan co người giữa những tấm ván gỗ, bầu không khí như muốn đập vỡ, đè ép, phá tan cô. Cô thoi thóp hít thở, cơ thể dần dần cứng đờ.
Tiếng động bên ngoài không biết đã kết thúc từ lúc nào, thời gian như máu sền sệt nhỏ bên tai cô. Son SeungWan không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cho đến khi Son SeungYeon về nhà, giọng nói non nớt lay động cơ thể đã cứng đờ của cô.
“Mẹ đâu rồi ạ?”
Mẹ chết tại ngoại ô, Son SeungWan gọi điện thoại báo cảnh sát, Son KiJoon bị bắt. Hai ngày sau, lời khai của cô không có tác dụng, cảnh sát phán định vợ chồng cãi nhau, sau khi bị Son KiJoon đánh, bà chịu không được mà tự sát.
Son KiJoon bắt đầu quá trình sáu năm ngược đãi cô, ngâm nước lạnh, quyền đấm cước đá, đánh đập đến gãy xương, còn kèm theo cả tra tấn về tinh thần. Cô bị đánh đến nằm rạp dưới đất không đứng dậy nổi, Son SeungYeon bước đến hỏi cô mẹ đâu rồi. Cô lau đi máu trên mặt, gắng gượng đứng dậy làm kẹo hồ lô, bày quầy bán hàng kiếm tiền nuôi Son SeungYeon.
Khi Son SeungYeon nói đã báo cảnh bắt Son KiJoon, thế giới của cô như sụp đổ.
Cô đã từng báo cảnh sát, cô biết Son KiJoon sẽ đối xử với kẻ phản bội như thế nào. Cô nhốt Son SeungYeon trong tủ quần áo, lúc Son KiJoon bị bắt đi, ông ta gào khàn cả giọng hỏi ai gọi điện thoại, Son SeungWan nhận là mình.
Tại sao cô nói mình có thể bảo vệ Son SeungYeon an toàn? Bởi vì cô đã nhận thay cho Son SeungYeon. Son KiJoon sẽ trả thù cô, chứ không phải là Son SeungYeon.
Cô cam tâm tình nguyện, cô nuôi Son SeungYeon khôn lớn, hi vọng em gái có thể mãi mãi sống tốt, ngay từ giây phút mẹ đẩy cô vào tủ quần áo, cô đã không còn thiết sống nữa. Hiện tại xem như cô đang hoàn thành lời dặn dò của mẹ.
Hơn hai mươi năm qua Son SeungWan sống trong bóng tối và vũng lầy, thế nên khi trong sinh mệnh của cô xuất hiện một ánh lửa nhỏ, cô sẽ mãi mãi ghi tạc trong tâm trí mình.
Oh SeHun chính là ánh lửa trong sinh mệnh của cô.
Mẹ mất sớm, cha vào tù, em gái nhỏ tuổi, Son SeungWan chỉ muốn trưởng thành thật nhanh, để chống đỡ cái nhà này. Cô không thể tỏ ra mềm yếu, bởi vì có người mềm yếu hơn cần được cô bảo vệ, cô phải kiên cường mà trưởng thành.
Nhưng có lẽ bản thân cô đã quên, cô cũng chỉ là một cô bé mười mấy tuổi, còn non nớt không biết cách che giấu, thế nên người ta có thể nhìn rõ nỗi sợ hãi, bối rối và mâu thuẫn trong cô. Chỉ là không có ai lên tiếng, mọi người ai cũng có công việc, chẳng có ai có sức để quan tâm đến tâm trạng của một người mẫu nho nhỏ.