Wenhun - Dịu Dàng Tận Xương. - 39.
“Em gái của Son SeungWan cũng không khống chế được cảm xúc và có khuynh hướng bạo lực sao?” Song IlGuk nghe Oh SeHun nói xong thì hỏi ngược lại.
Oh SeHun trả lời: “Vâng.”
Anh đứng trước bồn hoa bên cạnh gốc cây ở tiểu khu Mapo, vừa trả lời xong thì thấy Son SeungYeon ló đầu ra từ cửa sổ phòng ngủ. Son SeungYeon không khóc lâu, sau khi khóc xong cô bé lau nước mắt rồi đi về nhà. Đến tiểu khu thì đúng lúc gặp được Bae BooNa vừa mua thức ăn về, cô bé lập tức chạy đến làm nũng.
Son SeungYeon ở góc cầu thang sau phòng học kia là đóa hoa sớm nở tối tàn, Son SeungYeon hiện tại là dáng vẻ mà Son SeungWan kỳ vọng, phấn chấn, vui vẻ, biết làm nũng, biết chơi xấu, hồn nhiên mà đáng yêu.
“Trạng thái tinh thần của hai chị em rất giống nhau, những biểu hiện này không phải là sinh ra đã có.” Song IlGuk phân tích, “Có thể là do có cùng hoàn cảnh trưởng thành.”
Son SeungYeon trên lầu đang chào anh, Oh SeHun ngẩng đầu mỉm cười đáp lại. Sau đó anh cúi đầu nói với Song IlGuk: “Son SeungYeon nói cô bé sắp bị “người kia” giết.”
Song IlGuk đáp: “Sợ hãi từ sâu trong tiềm thức.”
“Vâng.” Oh SeHun nhớ lại đêm 30, lúc Son SeungWan nhìn thấy hình tên sasaeng fan, ánh mắt trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn, anh nói: “Son SeungWan cũng sợ một người.”
Đầu bên kia điện thoại, Song IlGuk trầm mặc một lúc rồi nói:
“Có lẽ hai người họ sợ cùng một người. “Người kia” có thể tổn thương bọn họ trong một thời gian dài như vậy, chắc hẳn đó là người thân. Sở dĩ bọn họ sợ hãi như vậy là theo bản năng. Người kia đã gây tổn thương nặng nề cho bọn họ trong khoảng thời gian bọn họ trưởng thành, thế nên dù đã lớn lên, nỗi sợ đối với người đó chỉ tăng chứ không giảm.”
Oh SeHun nhớ lại lúc Son SeungWan chạy ra khỏi phòng thay đồ rồi đến ôm lấy anh, cơ thể cô lạnh buốt mà cứng đờ như vừa ngâm trong nước, cô sợ hãi đến tột cùng. Khi ấy anh không hiểu rõ cô, nên cũng không suy nghĩ nhiều. Một người kiên cường như Son SeungWan sẽ rất hiếm khi tỏ ra sợ hãi đến thế.
Có thể thấy được người kia đã tổn thương cô sâu đậm đến mức nào.
Theo lời Son SeungYeon nói, “người kia” đã sắp ra ngoài. Lúc mới bắt đầu làm vệ sĩ cho Son SeungWan, Yerim từng nói với anh, trước đấy tính tình Son SeungWan cũng khó chịu, nhưng năm nay lại khó chịu hơn hẳn.
Trong đầu cô nhớ kỹ ngày “người kia” sẽ ra ngoài, tinh thần của cô càng lúc càng thở nên căng thẳng.
Song IlGuk nói xong thì hỏi: “Sau đó Son SeungYeon không nói gì nữa à?”
“Không có.” Oh SeHun trả lời. Son SeungYeon khóc xong thì không nói gì nữa, cô bé im lặng cho đến khi tới cổng tiểu khu. Nhìn thấy dì Bae BooNa, cô bé chạy đến như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Son SeungWan thì sao?” Song IlGuk lại hỏi.
Oh SeHun hơi ngẩn người, nói: “Cô ấy càng kín miệng.”
“Có vẻ đây là hồi ức rất đau khổ.” Song IlGuk từng gặp rất nhiều bệnh nhân như thế, chỉ biết thở dài, “Không muốn nhắc đến, không muốn nghĩ tới, chỉ khép mình trốn tránh. Hơn nữa, càng là người thân thiết càng không muốn nói, vì sợ bọn họ bị cuốn vào.”