Wenhun - Dịu Dàng Tận Xương. - 38.
Son SeungYeon cũng không chắc rằng mình có bị theo dõi hay không, chỉ là mấy ngày nay sau khi tan học, cô bé luôn nhìn thấy một người đàn ông mặc áo hoodie. Lúc đầu cô bé không chú ý, nhưng lúc cô bé trở về phòng ngủ làm bài tập, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy người đàn ông kia đang đứng cạnh bồn hoa trước cửa nhà, như đang nhìn về phía cô bé.
Son SeungYeon nói xong thì hỏi: “Chị, có phải ông ta ra ngoài rồi không…”
“Không phải.” Son SeungWan ngắt lời cô bé.
Son SeungYeon tin lời Son SeungWan, cô bé đáp vâng, giọng nói đã không còn bất an như trước, cô bé chuyển chủ đề: “Khi nào chị về Thành phố N vậy ạ?”
Khoảng thời gian tiếp theo công việc của Son SeungWan rất bận rộn, “To the Beautiful You” đóng máy vào tuần này, cô phải quay hai quảng cáo, ngoài ra còn phải chạy khắp nơi tuyên truyền cho bộ phim truyền hình quay năm ngoái. Làm việc với cường độ như vậy đến hết tháng Tư, sau đó cô lập tức phải chuyển sang đoàn làm phim Tình Thị của đạo diễn Bang HoSik.
Son SeungWan nói: “Khoảng tháng Năm.”
“Vậy ạ?” Giọng Son SeungYeon có phần mất mát, cô bé nói: “Lâu lắm rồi em chưa gặp chị, em hơi nhớ chị rồi, lúc đầu em còn định đi thăm đoàn phim với dì vào ngày nghỉ mùng một tháng Năm.”
Sức khỏe của Son SeungYeon không cho phép cô bé đi đường xa, Son SeungWan nói: “Đợi chị về Thành phố N rồi nói tiếp, em phải học hành chăm chỉ.”
“Em biết rồi.” Cuối cùng lại nhắc đến chuyện học hành, Son SeungYeon hơi mất kiên nhẫn, cô bé không còn chuyện gì để nói với Son SeungWan nữa, nên sau khi trả lời xong thì bèn cúp máy đi làm bài tập.
Gió biển càng lúc càng mạnh, Oh SeHun đứng bên cạnh Son SeungWan nhưng không nghe được Son SeungYeon nói gì trong điện thoại. Lúc Son SeungYeon vừa gọi điện thoại đến, tâm trạng cô lập tức trở nên căng thẳng, nhưng lúc cô trò chuyện với Son SeungYeon thì có vẻ như không có gì nghiêm trọng cả.
“Sao thế?” Oh SeHun hỏi.
Cô hơi thất thần, câu hỏi của Oh SeHun kéo cô về thực tại. Son SeungWan đứng bên bờ biển, bàn chân lún sâu vào cát. Cô lắc đầu rồi nặng nề trả lời: “Không có gì, Son SeungYeon hỏi khi nào em về Thành phố N.”
Trong lúc hai người nói chuyện, phó đạo diễn bước ra từ đại sảnh nhà hàng Tây, hô lên: “Son SeungWan, chuẩn bị quay rồi.”
Oh SeHun gật đầu đáp lại, rồi nói với Son SeungWan: “Đi thôi.”
Anh xoay người rời đi, nhưng Son SeungWan lại đứng yên bất động. Oh SeHun giật mình quay đầu lại nhìn cô. Cô chìm trong ánh trăng sáng giữa vùng biển mênh mông, bóng dáng gầy gò mà cô đơn.
Thấy Oh SeHun nhìn mình, cô run rẩy nói: “SeHun, anh trở về thăm Son SeungYeon thay tôi đi.”
Trường THPT Số Một của Thành phố N là một trong những ngôi trường cấp ba tốt nhất thành phố, đội ngũ giáo viên hùng hậu, thiết kế trường học sáng tạo, tỉ lệ lên lớp rất cao. Các bậc phụ huynh tại Thành phố N đều muốn đưa con mình vào ngôi trường này. Nhưng số lượng tuyển sinh của trường có hạn, yêu cầu đối với học sinh cũng cực kỳ nghiêm khắc, chỉ có học sinh với thành tích học cực tốt mới có cơ hội được nhận vào.