Wenhun - Dịu Dàng Tận Xương. - 35.
Nắng chiều dịu dàng chiếu lên khuôn mặt cô, trái tim Oh SeHun khẽ rung động, anh cúi đầu nhìn vào mắt cô, khóe môi khẽ cong lên: “Được.”
Son SeungWan cầm đóa hoa rồi xoay người chạy vào hẻm, Oh SeHun dõi theo bóng lưng cô, cũng cất bước đi theo về nhà. Bước qua cổng rào, Son SeungWan đã cởi khẩu trang và mũ, cô lục lọi đâu đó tìm được một chai coca thủy tinh trong suốt, cái chai dính đầy bùn đất dơ bẩn.
Trong sân có một bồn rửa bằng xi măng, vòi nước cao cao đứng thẳng, Son SeungWan ngồi xổm bên cạnh bồn, đặt cái chai dưới vòi nước. Cô xắn tay áo để lộ nửa cách tay trắng nõn, khẽ nghiêng đầu nhìn dòng nước chảy, mái tóc dài trượt dài trên vai, rũ xuống ao nước bên cạnh.
Tóc rũ xuống bên mặt vừa làm cô ngưa ngứa vừa chắn tầm mắt, bàn tay ướt đẫm nước của cô định hất tóc ra sau lưng, nhưng chưa kịp chạm vào tóc đã có một bàn tay ấm ấp lướt qua mặt cô. Son SeungWan sững người, tóc cô được anh gom lại.
Son SeungWan quay đầu, Oh SeHun đứng sau lưng cô.
Ngón tay anh lướt từ khuôn mặt sang gáy cô, đầu ngón tay cảm nhận được làn da mịn màng mát lạnh của cô. Mái tóc Son SeungWan rất đẹp, sợi tóc đen nhánh mềm mại lướt qua kẽ tay anh.
“Để tôi cột lên, nếu không sẽ bị ướt.” Oh SeHun nói.
Trong tay anh cầm một sợi dây cột tóc màu đen, Son SeungWan khẽ gật đầu rồi ngoan ngoãn quay đầu lại chờ anh cột tóc cho cô.
Trong huấn luyện chiến đấu cũng có hạng mục cột dây và băng bó, trên chiến trường Oh SeHun đã từng làm việc này vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên anh cột tóc cho con gái. Anh gom tóc cô lại, ngón tay khéo léo giữ lấy sợi dây, cuối cùng anh cột kiểu tóc đuôi ngựa cho cô. Trong lúc anh cột tóc, cơ thể Son SeungWan khẽ đung đưa theo động tác của anh.
Sợi dây cột tóc không quá lỏng cũng không quá chặt, cột tóc xong, Oh SeHun xõa đuôi tóc trên lưng Son SeungWan. Cô vô thức lắc lắc đầu, đuôi tóc quét qua xương bướm, trông giống như một chú cún đang đắc ý vẫy đuôi.
Cô quay đầu, Oh SeHun mỉm cười nói: “Được rồi.”
Đôi mắt Son SeungWan sáng rực, cô xoay đầu lại tiếp tục rửa chai.
Son SeungWan nhanh chóng rửa sạch cái chai, thân chai ướt nước phản chiếu lấp lánh dưới ánh mặt trời. Cô rót nước vào một phần ba chai, sau đó thả cành hoa hồng mà Oh SeHun tặng vào.
Xuân về khiến tiết trời ngày một ấm lên, dường như nhiệt độ không khí lại tăng lên một chút, mà hương hoa lê cũng càng trở nên nồng nàn. Son SeungWan vừa ăn cơm vừa nhìn chai coca trên bàn. Cành hoa hồng tươi thắm, gai trên nhánh hoa đã được Oh SeHun cắt tỉa sạch. Ánh chiều bao phủ lên vạn vật, cái bóng của cành hoa hồng trải dài trên mặt bàn, mặt trời càng lặn xuống núi, cái bóng càng lúc càng kéo dài.
Son SeungWan ngắm đóa hoa, Oh SeHun ngắm Son SeungWan, thấy cô đã ăn cơm xong, Oh SeHun cầm lấy chén đũa rồi đưa ly nước trên bàn cho cô, hỏi: “Tối nay có muốn đi chơi không?”
Từ lúc Son SeungWan đến đây, hai người họ chỉ quanh quẩn ở những nơi gần nhà, có lẽ phải dẫn cô ra ngoài đi dạo. Hơn nữa hôm qua Son SeungWan đến, Oh SeHun chỉ tìm được quần áo thể thao cũ của anh cho cô mặc, cô vẫn không có nội y để thay.