Wenhun - Dịu Dàng Tận Xương. - 34.
Sau khi uống rượu vào, quả nhiên Oh SeHun vô cùng nhạy bén, Lee DongSeok chưa kịp định hình lại, bóng dáng Oh SeHun đã biến mất sau ngõ hẻm, trên con đường đã không một bóng người.
Cậu ta lái xe đến đầu hẻm, đậu xe xong thì đi vào con hẻm. Lee DongSeok từng đến nhà Oh SeHun, cậu ta bước đến đẩy cổng rào ra. Cánh cổng vừa mở ra, mùi hoa lê lập tức xộc vào cánh mũi.
“Đội trưởng?” Lee DongSeok bước vào, gọi một tiếng.
Cậu ta vừa gọi xong thì cảm nhận được một làn gió thổi vụt qua người, Lee DongSeok đưa mắt nhìn sang thì thấy Oh SeHun đã đứng cạnh cổng. Oh SeHun đưa lưng về phía cậu ta, cánh tay giống như đang ôm chặt một người trong ngực, trên đất còn có một chiếc mũ tai bèo rơi xuống.
Nghe thấy giọng Lee DongSeok, bàn tay đang bám trên ngực Oh SeHun lập tức siết chặt, Oh SeHun nhẹ nhàng ôm lấy cô, cánh tay đặt phía sau gáy cô, thấp giọng dỗ dành: “Đừng sợ.”
Anh uống rượu, lúc nói chuyện hơi thở anh nóng rực. Trên vành tai Son SeungWan còn lưu lại xúc cảm từ răng anh, ống tay áo của anh đã được xắn lên, làn da nóng bỏng nơi cánh tay dán vào lưng cô, Son SeungWan bị anh nhấc bổng lên ôm vào lòng, cơ thể cứng đờ của cô dần trở nên mềm nhũn.
Son SeungWan đã ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực anh, trái tim trống rỗng cả ngày của Oh SeHun như được lấp đầy, anh ôm Son SeungWan vào nhà. Trước khi bước vào, giọng nói khàn khàn vì say rượu của anh vang lên, anh nói với Lee DongSeok: “Cậu về trước đi.”
Lee DongSeok: “…”
Lee DongSeok vừa nhìn thấy mũ tai bèo đã nhận ra người trong ngực Oh SeHun là người đã chạy mất lúc ở đầu hẻm. Lúc ấy cách quá xa, cậu ta chỉ nhìn thấy cô mặc quần áo thể thao rộng thùng thình, cơ thể nhỏ nhắn như một đứa trẻ, hoàn toàn không thấy được khuôn mặt.
Thấy Oh SeHun bảo vệ cô như vậy, Lee DongSeok đã lờ mờ đoán được thân phận của cô. Cậu ta vô cùng kích động, cuối cùng cây vạn tuế đã nở hoa, không ngờ đội trưởng giấu người đẹp trong nhà thật.
Cậu ta còn chưa được xem mặt chị dâu! Cậu ta lái xe hai tiếng chở đội trưởng về, lát nữa còn phải ngồi xe buýt trở về, không có công lao thì cũng có khổ lao, cậu ta không thể nào trắng tay trở về như thế được.
Nghĩ đến đây, Lee DongSeok lập tức đuổi theo Oh SeHun gọi: “Ơ, đội trưởng…”
Vừa nhấc chân đuổi theo, cậu ta đã cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh bắn về phía mình. Lee DongSeok vô thức nhìn về phía đôi mắt ấy.
Cô gái bị đội trưởng ôm trong lòng, gương mặt trắng nõn lấp ló sau bờ vai anh, chỉ để lộ một đôi mắt hoa đào màu nâu nhạt đang nhìn Lee DongSeok chằm chằm. Đôi mắt ấy yêu kiều diễm lệ, đuôi mắt xếch phiếm hồng, nhưng ánh mắt lại sắc bén như dao.
Cô đang nhắc nhở cậu ta không được phép đuổi theo.
Ánh mắt của cô quá sắc bén, Lee DongSeok vừa nhìn đã đứng sững lại, cậu ta dõi theo bóng lưng mạnh mẽ của đội trưởng biến mất sau cánh cửa, trong lòng run rẩy.
Là một cô gái vừa xinh đẹp vừa hung dữ.
Oh SeHun bế Son SeungWan lên lầu, cơ thể anh đã nóng rực, Son SeungWan trong ngực lại mát lạnh. Lòng bàn tay anh đặt sau lưng cô, cảm nhận làn da mịn màng và cơn run rẩy nhè nhẹ của cô. Yết hầu Oh SeHun khẽ động, dưới thân hơi nóng, anh dời tay đi.