Wenhun - Dịu Dàng Tận Xương. - 33.
Sáng hôm sau, cơn giận của Son SeungWan vẫn chưa tiêu tan. Cô đồng ý ở lại, không có nghĩa là cô không tức giận.
Tám giờ sáng, mặt trời đã lên cao, nắng ban mai chiếu vào phòng ăn nho nhỏ mà thanh tịnh. Son SeungWan ngồi trên bàn ăn, trong tay cầm miếng bánh sandwich, cô quay đầu nhìn hoa lê ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời chiếu lên mặt cô, cô nhấm nháp miếng bánh, quai hàm hơi bạnh ra, mang theo vẻ hậm hực ương bướng, thật giống như một đứa trẻ đang cáu kỉnh.
Từ lúc thức dậy đến giờ, Son SeungWan vẫn chưa nói với Oh SeHun lời nào.
Oh SeHun ngồi ở phía đối diện của bàn ăn, anh tựa người vào lưng ghế, đưa tay cầm hộp sữa rót cho Son SeungWan một ly.
Hôm nay phải tham dự hôn lễ, Oh SeHun ăn vận rất chỉnh tề, áo sơ mi xám nhạt, quần tây đen. Bờ vai rộng vòng eo hẹp, dáng người cao đôi chân dài, tướng tuấn tú, bộ quần áo may đo vừa vặn càng tôn lên khí chất của anh, càng khiến người ta trầm trồ ngạc nhiên.
Tiếng rót sữa vang lên, Son SeungWan giả vờ như không nghe thấy, cô vẫn không quay đầu sang nhìn anh. Đặt hộp sữa xuống, Oh SeHun xem đồng hồ rồi đưa mắt nhìn về phía Son SeungWan.
“Tôi sắp phải đi rồi.” Giọng nói trầm thấp của anh vang vọng khắp phòng ăn.
Son SeungWan ngừng nhai nuốt, cô vẫn không lên tiếng.
Trong mắt anh rõ vẻ cưng chiều mà bất đắc dĩ, Oh SeHun khẽ thở dài, sau đó đứng dậy bước đến ngồi xuống cạnh Son SeungWan. Hai người ngồi gần kề nhau, Oh SeHun có thể thấy rõ những sợi lông tơ trên mặt Son SeungWan bị ánh nắng chiếu lên.
“Không thèm để ý đến tôi à?” Oh SeHun kề sát người sau lưng Son SeungWan, giọng nói trầm thấp mà êm ái của anh quanh quẩn bên tai cô.
Trong ánh nắng ban mai, hàng mi dài của Son SeungWan khẽ rung lên, nhưng cô vẫn không chịu nói chuyện.
Phòng ăn yên tĩnh lại, gió xuân lướt qua cửa sổ mang đến mùi hoa lê thanh khiết. Oh SeHun tựa lưng vào ghế, Son SeungWan vẫn đưa lưng về phía anh. Cô mặc áo tay dài và quần thể thao rộng rãi, khiến dáng người cô trông càng mảnh mai.
Đáy lòng Oh SeHun bỗng khô nóng một cách khó hiểu, anh mím chặt môi.
Từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng ăn.
Oh SeHun cầm điện thoại nhìn thoáng qua, là Lee DongSeok gọi đến. Oh SeHun nhận cuộc gọi, tiếng thúc giục của Lee DongSeok vang lên: “Đội trưởng, nhà anh cách xa nên phải đi sớm đấy, mười một giờ lễ cưới bắt đầu, anh đừng đến trễ.”
Oh SeHun trả lời: “Được.”
Lee DongSeok nghe thấy bầu không khí ở đầu bên kia quá yên tĩnh, không giống như đang lái xe, cậu ta kêu lên thất thanh:
“Trời, đội trưởng, chẳng lẽ anh còn chưa đi nữa à?”
Park JiHwan và Choi HanSoo cũng kêu lên: “Đến mau đi đội trưởng! Mọi người đều đang chờ anh đấy.”
Oh SeHun đáp một tiếng rồi cúp điện thoại. Anh nhìn đồng hồ, đã tám giờ bốn mươi lăm. Lái xe từ đây đến quân khu Thành phố N cũng mất hai tiếng, nếu không đi ngay chắc chắn sẽ bị muộn.