Wenhun - Dịu Dàng Tận Xương. - 27.
Anh nắm cổ tay cô, ngón tay thon dài mạnh mẽ. Lúc nói chuyện với cô, giọng anh luôn dịu dàng mà kiên định, giống hệt như sáu năm trước.
Bất luận là Oh SeHun của sáu năm trước hay Oh SeHun của hiện tại, ánh mắt anh luôn sáng rực như ngọn lửa, đó là ánh sáng mà cô mãi miết đuổi theo, nhưng sẽ chẳng bao giờ có được.
Son SeungWan không trả lời, bàn tay bị anh nắm cuộn lại thành quyền, tay còn lại cầm bóng bay. Cô lặng im, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Thoáng chốc đã đến tháng Ba, thời tiết Thành phố L đã ấm dần lên. Đoàn làm phim “To the Beautiful You” chuyển sang quay trong trường, khuôn viên trường đại học Thành phố L rất đẹp, đang độ hoa anh đào nở rộ, khắp mọi nẻo đường đều rợp cánh hoa anh đào bay.
Quay phim hơn một tháng, tiến độ của phim đã được một nửa, nhân viên trong đoàn cũng ngày càng thân thiết với nhau hơn. Đoàn phim quay trong sân trường hơn nửa tháng, mặc dù đã dựng dải ngăn cách quanh phim trường, nhưng vẫn có fan hâm mộ đến xem.
Địa vị của Son SeungWan và Park JungJoon là cao nhất trong đoàn làm phim, fan của Son SeungWan có nam lẫn nữ, fan Park JungJoon thì toàn là mấy cô gái trẻ tuổi. Tính tình anh ta hiền hòa, lúc không có cảnh quay thì ngồi nghỉ trên ghế, thỉnh thoảng có vài fan hâm mộ can đảm đến xin anh ta ký tên, anh ta đều vui vẻ ký cho, còn dặn dò fan phải chăm chỉ học hành.
Mấy cô gái vui như mở cờ trong bụng, liên tục vâng dạ rồi rời đi. Min SeonAh ngồi bên cạnh Park JungJoon cũng mỉm cười. Có fan được ký tên xong còn muốn chụp hình cùng Park JungJoon, trước khi chụp còn nhìn Min SeonAh nói: “SeonAh – nim ơi, em chụp với JungJoon sunbae một tấm được không ạ?”
Min SeonAh bật cười, hòa nhã nói: “Tất nhiên là được rồi, JungJoon sunbae thích nhất mấy cô gái trẻ như các em đấy.”
Park JungJoon liếc mắt nhìn cô ta, nụ cười trên môi hơi nhạt đi, cô gái kia làm sao nhận ra được ý tứ trong lời của Min SeonAh, chỉ luôn miệng nói cảm ơn rồi hỏi ý Park JungJoon. Park JungJoon gật đầu đồng ý.
Không chỉ có mỗi cô gái đó tới, mà bên cạnh còn có một nữ sinh khác mặc váy ngắn trang điểm xinh xắn. Thân hình nữ sinh hơi gầy, gương mặt tuổi trẻ căng mịn, tướng mạo cũng rất đẹp.
Cô ấy không chụp hình với Park JungJoon, mà lại đưa mắt nhìn về phía Son SeungWan. Min SeonAh nhìn cô gái nhỏ, khuôn mặt non nớt, thân hình trẻ trung chưa trưởng thành, vẻ đẹp thanh xuân rạng ngời.
Với phụ nữ ở từng tuổi của Min SeonAh, thứ cô ta hâm mộ và ghen tỵ không phải là vẻ đẹp và khí chất, mà là cơ thể trẻ trung đầy đặn.
Min SeonAh nhìn nữ sinh ấy, dịu dàng cảm khái: “Tuổi trẻ thật là tốt, có những vai diễn chỉ dựa vào diễn xuất thôi thì không được. Mặc dù Son SeungWan tuổi vẫn chưa lớn lắm, nhưng so với học sinh chân chính, vẫn thiếu vẻ ngây ngô.”
Nữ sinh nhận ra Min SeonAh đang nói chuyện với mình thì hoàn hồn, cô ấy mỉm cười nhìn Min SeonAh, hỏi: “SeonAh – nim, người đàn ông bên cạnh Son SeungWan cũng là diễn viên ạ?”
Son SeungWan đang ngồi nghỉ ở một góc khác của đoàn làm phim, cô đang đọc kịch bản. Oh SeHun ngồi cạnh cô, đôi chân thon dài hơi co lại. Anh đang ngước mắt nhìn tán cây anh đào, đường nét khuôn mặt anh tuấn tú, lúc ngẩng đầu, hầu kết lăn lăn, trông vô cùng gợi cảm. Thân hình anh cao lớn rắn rỏi, trên người mặt áo khoác và quần dài đơn giản, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát lên hơi thở nam tính.