Wenhun - Dịu Dàng Tận Xương. - 22.
Thay đồ xong, Park JungJoon đi xuống lầu, vừa bước đến khúc ngoặt cầu thang thì nhìn thấy Oh SeHun và Son SeungWan. Dáng người cao lớn của Oh SeHun hơi cúi xuống để ngang tầm mắt với Son SeungWan. Bóng dáng mảnh mai của Son SeungWan như được ôm trọn trong lòng anh. Cô vẫn nhíu chặt mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bậc thang.
Sau một thời gian đóng phim cùng Son SeungWan, Park JungJoon cảm thấy Son SeungWan rất thích hợp với câu ‘ỷ đẹp mà làm càn’. Cô có vẻ ngoài xinh đẹp, lạnh lùng mà sắc sảo, tài năng cũng có thừa. Vẻ đẹp của cô hoàn toàn có thể trở thành tượng đài nhan sắc trong giới giải trí.
Cô xinh đẹp là thế, diễn xuất cũng không chỉ ở mức bình hoa, tuy không qua đào tạo chuyên nghiệp, nhưng diễn xuất của cô có thể được xếp vào hàng tiểu hoa đại hoa danh tiếng. Son SeungWan không hề khiêm tốn, mà với vẻ đẹp của mình, cô muốn khiêm tốn cũng không được. Cô có thực lực nhưng lại không khoe khoang, chỉ lặng lẽ đóng phim, lặng lẽ đi trên con đường của mình, xem việc diễn xuất như một công việc. Cô bình tĩnh, hòa nhã, không xốc nổi, không dùng thủ đoạn dơ bẩn, tính tình trong sạch mà phóng khoáng, vô cùng có sức quyến rũ.
Chỉ là tính cách cô quá sắc sảo, tựa như đoá hoa đồng xinh đẹp mà lạnh lùng. Cô rất hiếm khi gần gũi với người khác, khi không quay phim, cô sẽ ngồi trên ghế đọc kịch bản. Khuôn mặt hiện rõ vẻ ‘người sống chớ lại gần’, hệt như Tiểu Diêm Vương của đoàn làm phim.
Tiểu Diêm Vương càng lúc càng nhíu chặt mày, cô lạnh lùng phản bác lại Oh SeHun. Đợi cô phản bác xong, Oh SeHun lại nói tiếp một câu, lúc này Tiểu Diêm Vương sững sờ, vẻ lạnh lùng trong mắt dần dần tan rã. Đến lúc Oh SeHun hỏi thêm một câu nữa, cô mấp máy môi, thấp giọng trả lời: “Biết rồi.”
Nghe cô đáp, Oh SeHun đưa tay khẽ vuốt tóc cô. Tiểu Diêm Vương được xoa đầu, vẻ mặt dịu lại. Cuối cùng, hai người đi xuống lầu.
Khúc ngoặt cầu thang đã không còn ai, nhưng dường như sự dịu dàng giữa hai người vẫn còn lưu lại nơi đây. Bình thường Son SeungWan cáu gắt mà bướng bỉnh đến như vậy, nhưng khi ở riêng với vệ sĩ của mình, cô lại trở nên dịu dàng ngoan ngoãn hơn hẳn.
Quan hệ giữa hai người là chủ và vệ sĩ, nhưng dường như không chỉ đơn giản là vậy. Với kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của Park JungJoon, vệ sĩ của Son SeungWan tuyệt đối không phải là người tầm thường*. Tuổi tác anh ta không lớn, nhưng suy nghĩ lại chính chắn, tác phong quả quyết mà nhanh nhẹn, đôi mắt đen ẩn chứa sự bình tĩnh mà sắc bén như chim ưng.
*Từ gốc là “trì trung vật/vật trong ao”, một điển cố xuất phát từ Tam Quốc Chí, dùng để chỉ những người không ôm chí lớn.
Son SeungWan không thích giao du với người khác, nhưng thỉnh thoảng Park JungJoon cũng trò chuyện với Oh SeHun mấy câu. Oh SeHun đối xử nhã nhặn với mọi người, nhưng lại rất có chừng mực, anh rất hiếm khi nói về bản thân, thế nên mọi người cũng không rõ thân phận của anh, chỉ biết anh là vệ sĩ của công ty nào đó, vừa được điều đến làm vệ sĩ của Son SeungWan vào trước Tết.
Min SeonAh bước ra khỏi phòng trang điểm, thấy Park JungJoon đang đứng đó, cô ta liếc mắt, khoanh tay hờ hững nói: “Hâm mộ à?”