Wenhun - Dịu Dàng Tận Xương. - 19.
Trở về khách sạn, Son SeungWan ôm khẩu súng mô hình vào phòng ngủ. Oh SeHun ở phòng bên cạnh, anh đóng cửa phòng rồi ngồi lên ghế sofa, cảm giác kéo cò súng lúc nãy vẫn còn lưu lại trên tay.
Dòng ký ức cuộn trào, rừng mưa oi bức, mặt đất đỏ thẫm, thi thể treo rũ rượi. Ngón tay Oh SeHun khẽ cử động, cảnh tượng ấy bị xé nát, chỉ còn đọng lại một đôi mắt.
Đôi mắt của Son SeungWan.
Oh SeHun hoàn hồn, anh đứng dậy bước ra ngoài ban công, gọi điện thoại cho Song IlGuk.
Song IlGuk nghe nói Oh SeHun đã có thể nhìn thấy rõ khi nhắm bắn thì vô cùng kích động. Oh SeHun cảm nhận được rõ sự vui mừng của ông, anh cười nói: “Chỉ trong phút chốc thôi.”
Song IlGuk bình tĩnh lại, hỏi: “Bây giờ thì sao?”
Tầng lầu của khách sạn rất cao, từ ban công có thể ngắm cảnh đêm của Thành phố L. Oh SeHun tập trung nhìn về phía tòa nhà đài truyền hình Thành phố L, tầm mắt vẫn mơ hồ.
“Không được.” Oh SeHun dời mắt đi, nói: “Lúc trở về tôi đã thử, chỉ nhìn thấy rõ trong khoảnh khắc ấy, sau đó thì không thấy rõ nữa.”
Song IlGuk an ủi: “Đây là tiến bộ vượt bậc nhất trong vòng nửa năm qua, đã tốt lắm rồi.”
“Vâng.” Oh SeHun mỉm cười đáp, anh dừng lại một chút rồi hỏi: “Vấn đề cảm xúc của Son SeungWan chỉ tôi mới có thể làm dịu, chú nói rằng tôi đặc biệt với cô ấy. Chuyện này có phổ biến không, hay phụ thuộc vào loại bệnh tâm lý?”
Song IlGuk đã đoán được ý tứ trong lời của anh, ông hỏi: “Lần này cậu nhắm bắn được là nhờ cô ấy phải không?”
“Vâng.” Oh SeHun đáp lời, anh kể lại chuyện hôm nay cho Song IlGuk, cuối cùng anh nói: “Lúc ấy tôi không biết những thứ tôi nhìn thấy là thật hay giả, cũng không biết rốt cuộc mình đang muốn bắn thứ gì sau ống nhắm. Nhưng cô ấy kéo tôi ra khỏi cảnh tượng ấy, khi ấy tôi rất tỉnh táo, tầm mắt cũng rất rõ ràng, tôi có thể xác định tôi muốn bắn thứ gì, thế nên tôi nổ súng.”
Song IlGuk hỏi: “Cô ấy làm gì?”
Xúc cảm lạnh lẽo mà mềm mại ấy một lần nữa chiếm lấy tim anh, khiến trái tim anh đập loạn. Oh SeHun cụp mắt, nói: “Cô ấy nắm tay tôi.”
Song IlGuk ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó nói: “Có lẽ là vì cậu có thể giúp cô ấy xoa dịu tinh thần, khiến cậu có ấn tượng rằng cậu đặc biệt với cô ấy, suy nghĩ này làm ảnh hưởng đến vị trí của cô ấy trong lòng cậu, từ đó khiến cậu cho rằng cô ấy cũng đặc biệt đối với cậu.”
Nói đến đây, Song IlGuk dừng lại một chút, rồi chần chừ nói: “Hoặc có lẽ là do xuất phát từ tình cảm…”
Oh SeHun không kịp nghe rõ, anh hỏi: “Cái gì?”
Nghĩ lại lúc Oh SeHun đến đây mấy ngày trước, anh là quân nhân ưu tú nhất trên chiến trường, quân nhân sẽ kiên định không thay đổi. Song IlGuk bật cười, kịp thời xua đi suy nghĩ của mình, nói: “Không có gì. Xem ra để cậu ra ngoài làm việc cũng có ích, sau này có tiến triển gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi, hoặc đến thẳng bệnh viện quân khu tìm tôi. Hôm nay SuHo vừa tới đây, ngoài miệng thì bảo đến gặp tôi, muốn hỏi tình hình của cậu, nhưng lại sợ hỏi thẳng cậu sẽ tạo áp lực cho cậu. Hiện tại đã có tiến triển như thế, tôi cũng có thể cho anh ta một câu trả lời.”