Wenhun - Dịu Dàng Tận Xương. - 100.
Cuối tháng Sáu, Thành phố N bước vào giữa hè.
Sáng sớm, ánh mặt trời vàng óng xuyên qua cửa sổ kính sát trần rọi vào phòng khách, cả phòng khách thông thoáng sáng bừng. Oh SeHun đứng trước máy pha sữa, nhỏ vài giọt sữa vừa mới pha vào cổ tay kiểm tra nhiệt độ, sau đó vặn nắp bình lại, mang bình sữa vào phòng khách đưa cho Oh SeHwan đang cuộn tròn trên ghế sô pha.
Oh SeHwan vừa mới tỉnh giấc, nằm trên sô pha giống hệt như viên gạo nếp tròn tròn, mặt nghệt ra nhìn chậu cây xanh bên cạnh, hốc mắt lóng lánh nước do vừa ngáp ngủ. Ánh nắng không rọi tới chỗ cu cậu đang nằm nhưng căn phòng sáng rỡ hắt ánh sáng lên khuôn mặt bầu bĩnh, làn da non mịn được chiếu đến trong suốt.
Há miệng ngáp một cái, Oh SeHwan giương đôi mắt tròn xoe nhìn ba, nhìn thấy bình sữa hai mắt lập tức sáng bừng, cu cậu giơ hai tay đón lấy bình sữa ôm vào lòng: “Cảm ơn ba.”
Giọng non nớt vừa tỉnh ngủ hơi khàn khàn.
Nghe thấy lời cảm ơn của con trai, Oh SeHun mỉm cười, đưa tay xoa tóc cu cậu: “Không có gì.”
*
Đối với các bé mà nói, mùa hè không mấy dễ chịu, trời quá nóng lại không thể bật điều hòa liên tục trong thời gian dài. Lúc Oh SeHun về phòng tắm rửa sau khi hoàn thành xong bài tập luyện buổi sáng thì Oh SeHwan đã thức giấc.
Son SeungWan vẫn còn đang ngủ, Oh SeHwan không quấy rầy, ngồi trên giường chỉ để lại một bóng lưng tròn tròn về phía mẹ. Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu quay lại nhìn ba, giơ hai tay ra.
Bế Oh SeHwan đi tắm xong, lúc đi ra Son SeungWan vẫn chưa thức dậy. Hai cha con khép cửa phòng ngủ lại đi xuống phòng khách.
*
Sau khi pha sữa cho Oh SeHwan xong, Oh SeHun đi vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Hôm nay Son SeungWan sẽ đi Pháp, chuyến bay khởi hành vào lúc mười một giờ sáng. Lát nữa Mir và Yerim sẽ qua đón, hiện tại mới tám giờ rưỡi, hẳn là không bị muộn nên anh cũng không vội đánh thức Son SeungWan.
Oh SeHun đang loay hoay trong bếp thì Oh SeHwan ôm bình sữa đi tới. Sau khi uống sữa xong, cu cậu tỉnh táo hơn rất nhiều, sữa trong bình cũng gần cạn đáy, thấy ba nhìn qua, cu cậu chúm môi lại hút rột một hơi uống hết sữa trong bình.
Buổi sáng, hai cha con ở chung với nhau vô cùng yên tĩnh. Oh SeHun nhìn Oh SeHwan huơ huơ bình sữa trong tay, cúi đầu cười, đi qua cầm lấy rồi mở nắp ra cho vào máy rửa tiệt trùng bên cạnh.
Bấm nút cho máy hoạt động xong, Oh SeHun ngồi xổm xuống bên cạnh Oh SeHwan, dịu dàng nói: “SeHwan có muốn xem ba làm bữa sáng không?”
Oh SeHwan cười gật đầu, ôm lấy cổ anh. Gạo nếp nhỏ ấm áp chui vào lòng ba, trên người còn thơm mùi sữa, Oh SeHun vòng một tay ôm lấy cậu, bế cậu lên.
Phòng bếp của biệt thự thiết kế theo kiểu không gian mở với tủ đảo bếp ở giữa, Oh SeHun đặt Oh SeHwan ngồi lên ghế đảo bếp rồi tiếp tục chuẩn bị bữa sáng.
Sau khi tắm xong, Oh SeHun mặc chiếc áo phông trắng và quần dài bằng vải cotton màu xám nhạt. Vóc dáng anh rất cân đối, bờ vai rộng chắc khỏe, cơ bụng săn chắc, cánh tay đầy sức mạnh, bàn tay rắn rỏi cứng cáp xử lý nguyên liệu nấu ăn một cách gọn gàng, mỗi một động tác đều như được huấn luyện qua, bài bản và dứt khoát, mang theo tác phong chuẩn mực của người lính.