Vũ Tập Ân - [phiên ngoại] Đại hoàng tử
Ta là Vũ Thiên Nguyệt , đại hoàng tử của Đông Vũ Quốc. Ngày còn bé ta vẫn mong có một gia đình ấm áp. Nhưng mà , càng lớn ta hiểu một chuyện , ta vốn không thể có một gia đình đúng nghĩa. Bởi vì ta sai lầm sinh ra trong đế vương gia .
Mấu hậu chưa bao giờ yêu thương ta . Nàng lúc nào cũng bắt ta phải thập toàn thập mĩ , bắt ta diễn kịch trước mặt mọi người. Khi ta mỏi tay vì tập viết chữ , nàng chưa bao giờ xoa giúp ta . Khi ta té ngã , chỉ nhận được đôi mắt lạnh lùng của nàng .
Phụ hoàng của ta là một người lãnh tình. Dù cho người đối với ta cũng rất quan tâm nhưng cũng không phải là quan tâm thật sự . Người đối ta cũng chỉ là cha – con quan tâm đôi chút. Có lẽ một phần vì người không thích mẫu hậu ta. Dù phụ hoàng ngồi kế bên mẫu hậu, hắn cũng sẽ không dùng đôi mắt ôn nhu hay chút tình cảm nào để đối nàng . Ta nhìn ra trong đó , đó là ánh mắt căm ghét và phẫn hận.
Có lẽ , mậu hậu không nhận thấy.
Có lẽ một ngày nào đó , nàng sẽ bị chính phu quân mình giết chăng ? Mà có lẽ , vì như thế nên phụ hoàng đối ta cũng chỉ là nghĩa vụ quan tâm chứ chưa bao giờ xuất phát từ trái tim người.
Mẫu hậu luôn nói ta phải làm thái tử , phải làm đế vương tương lai.Ta lại không cần những thứ đó .Ta chạy trốn khỏi thái phó . Chạy mãi chạy mãi , đến một bãi cỏ , ta mệt mỏi liền nằm vật xuống dưới . Nhìn những cánh chim bay lượn trên trời , ta thấy chúng hạnh phúc hơn ta nhiều lắm .
Ta ngủ quên rất lâu , khi trời đã về chiều , ta không muốn quay về Phượng Vũ cung .Ta lang thang bất định , cũng không biết con đường này dẫn đến đâu .Ta dừng chân khi thấy cảnh vật thay đổi , ánh chiều chiếu xuống một tòa lầu đã cũ và hơi hoang vắng. Ta sợ hãi nhận ra nơi này thật khác với hoàng cung ta đang ở .
Rối loạn chạy mãi . Ta dừng lại khi nghe thấy một tiếng nãi nãi thanh vang lên.Núp sau cây phượng vĩ , ta ló đầu ra nhìn. Ta kinh ngạc , lần đầu tiên thấy một đứa bé đáng yêu như thế. Đứa bé ngồi trong lòng của một tiểu cô nương , miệng lau lảu nói
” Lan di , người thế nào lại muốn nghe nữa.”
” Điện hạ nha . kể kể đi nha. Chuyện hôm qua đó .”
Nam hài trợn tròn mắt nhìn. Rồi khụ khụ như một đại nhân thực thụ nói.
” Được rồi. Lan di. Mấy câu chuyện này vốn để hống trẻ con thôi . Ta lại đi hống Lan di .”
” Không nha. Nô tỳ chưa bao giờ nghe thấy chuyện đó lúc còn nhỏ . Kể đi điện hạ .”
” Ân … Ngày xửa ngày xưa , ở một vương quốc nọ …”
Ta ngồi ẩn trong tàng cây rất lâu . Khi đứa nhỏ kia kể xong câu chuyện về một nàng công chúa ở trên tháp cao chờ hoàng tử đến cứu . Thanh âm non nớt có khi nói bị vấp nhưng thật sự rất lôi cuốn ta.
Trăng cũng đã mọc , hoàng cung đã lên đèn … Hai người kia cũng quay trở về nơi họ ở. Chỉ còn mình ta đứng ngơ ngác ở đó.