Vũ Tập Ân - Chương 31: Rắc rối
Long điện. Nhìn thấy phụ hoàng ngồi trên bàn đang phê tấu chương , hắn không biết tại sao lại vô cùng sinh khí. Liền cũng không nói gì mà ngồi vào bàn , hí hoáy viết gì đó . Vũ Nhiên Lãnh thấy Ân nhi của mình bỗng chốc khác lạ. Liền bỏ tấu chương xuống ngự án . Đến gần bảo bối , cũng không thấy Vũ Tập Ân ngước lên nhìn mình cười như mọi khi , trong lòng lại đặt dấu hỏi to đùng . Ân nhi là sinh khí sao ?
” Ân nhi , con bệnh sao ?”
” Không. Phụ hoàng. Hoàng nhi không việc gì .”
” Ân nhi . Nói phụ hoàng nghe. Làm sao giận dỗi phụ hoàng.” Vũ Nhiên Lãnh đành lạt mềm buộc chặt , bế bé đặt vào lòng mình. Ai ngờ bé lại cự ra.
” Hoàng nhi không sao . Phụ hoàng không phải lo . Dù sao …”
Dù sao ngươi cũng sắp có con mới rồi không phải sao ? Vũ Tập Ân xoa xoa ngực , tự hỏi mình kì lạ. Làm sao mà … mình làm sao ? Phụ hoàng rõ ràng còn rất nhiều con , nhưng không biết sao khi nghe tin Tần phi kia , mang thai hắn lại vô cùng sinh khí , cảm giác nghèn nghẹn ở cổ họng cứ mỗi ngày một lớn.
” Hoàng nhi mệt , hoàng nhi nghỉ trước.”
Vũ Nhiên Lãnh lần đầu nghe bảo bối của hắn xưng ” hoàng nhi”, cảm giác lạnh nhạt xa cách. Nên dù bé muốn đi ngủ hắn cũng ôm chặt lại
” Ân nhi , làm sao vậy ? giận phụ hoàng gì sao ?”
” Không giận. Phụ hoàng buông ta ra.”
” Ân nhi không nói , phụ hoàng sẽ không buông.”
” Phụ hoàng bỏ ta ra.” Vũ Tập Ân lạnh nhạt nói . Tránh đi ánh mắt của Vũ Nhiên Lãnh đang nhìn mình .
” Ân nhi…” Vũ Nhiên Lãnh vùi đầu vào vai bé con. Hắn ôm bé thật chặt. Cảm giác bé xa lạ đối mình làm hắn không thể chịu nổi.
” Ân nhi , đừng như thế.”
” Phụ hoàng , buông . Ta cần nghỉ ngơi .”
Nói rồi Vũ Tập Ân đẩy tay Vũ Nhiên Lãnh ra , nhưng không được. Vũ Nhiên Lãnh vẫn ôm chặt lấy hắn , ánh mắt nhìn chằm chằm hắn . Đôi mắt hiện một tia không an lòng , khiến tâm Vũ Tập Ân mềm lại.
Hắn cũng là quá đáng đi. Phụ hoàng có con , đó vốn chẳng phải chuyện bình thường hay sao ?
” Phụ hoàng , Phụ hoàng biết Ngọc Danh ?”
” Bát hoàng nhi ? Ân nhi vì Ngọc Danh mà sinh khí ? “
” Đúng . Phụ hoàng. Tình người ấm lạnh . Lúc yêu thì coi như trân bảo . Lúc bỏ quên thì ngay cả rác rưởi cũng không bằng. Ân nhi thấy Ngọc Danh như vậy. Cảm than chính mình. Biết đâu một lúc nào đó , mình thành ra như vậy. Bị người lãng quên đi.”
” Ân nhi , phụ hoàng se … không …”
” Phụ hoàng không phải giải thích. Là do Ân nhi đa tâm. Dù sao người cũng sắp có thêm một đứa con khác. Đế vương gia , con cái đâu có hiếm. Mất một đứa rồi sẽ có thêm không phải sao.”