[Vkook] Tổng Tài? Đừng Qua Đây ! ! ! - Chương 11. Việc nhà thì nhác, việc chú bác thì siêng.
- Metruyen
- [Vkook] Tổng Tài? Đừng Qua Đây ! ! !
- Chương 11. Việc nhà thì nhác, việc chú bác thì siêng.
Bác nhăn nhó quay sang nhìn Jeon Jungkook: “Ôi trời ơi, anh nhìn cái tướng của người ta rồi nhìn lại mình xem ai mới được nhờ. Đều là đồ của người sống dùng, nó có bẩn tí, có nát tí thôi thì có gì mà phải né như né tà thế hả.”
Kim Taehyung ghé đầu sát vào tai cậu, dịu giọng khuyên nhủ: “Được rồi, bẩn thì cũng đã lỡ bẩn rồi, bây giờ mà phủi tay đứng lên thì còn ra thể thống gì nữa. Vả lại, đống quần áo to như quả núi thế này cậu định một mình làm đến bao giờ. Chi bằng để tôi giúp một tay, chúng ta cùng xong sớm, nghỉ sớm.”
Bác lái xe gật gù: “Phải đó, tôi cũng không có dư dả thời gian ở đây mà rề rà với các cậu mãi được đâu. Lát nữa tôi còn phải đi lấy hàng bên tỉnh kìa.”
Jeon Jungkook cắn môi phân vân. Thú thật rằng trong lòng cậu đã có đôi chút xao động sau lời nói của bác tài xế.
Khi bị dồn vào thế bị động, dù chúng ta muốn suy nghĩ đúng đắn, sáng suốt bao nhiêu thì quyết định cuối cùng đưa ra vẫn là lựa chọn ngu nhất.
Không chờ Jeon Jungkook cân đo đong đến hơn thiệt bao nhiêu, Kim Taehyung đã từ đâu nhét vào tay cậu một sọt quần áo lao động dính nháp mồ hôi. Mùi hương đặc trưng đến mức vừa thoáng qua chóp mũi thôi đã khiến đầu óc Jeon Jungkook choáng váng như bị gõ đến “koong” một cái.
Theo cùng với đó, tất cả những suy nghĩ của cậu không hẹn mà cùng tan thành mây khói. Chưa đến một nốt nhạc thôi đầu óc Jeon Jungkook đã trắng xóa. Dù đã làm công việc này suốt chừng ấy năm trời, dù đã ngửi qua không biết loại mùi hương khác nhau nhưng lần nào với cậu cũng như lần đầu.
Jeon Jungkook lảo đảo bước chân, gồng mình lên nhẫn nhịn cơn buồn nôn đang trào ngược từ dạ dày. Kim Taehyung miệng bật cười, đưa tay ra đỡ cậu. Trông bề ngoài hắn dát một thân hàng hiệu từ đầu đến chân vậy thôi chứ người có phong thái ổn định nhất ở đây lại chính là hắn. Suốt từ đầu chí cuối, dù đã trực tiếp dùng tay không bới đống quần áo nhớp nháp này nhưng Kim Taehyung vẫn chưa hề một lần tỏ ra khó chịu.
Nhìn vào Kim Taehyung, dường như tất cả mọi người đều hấp tấp nhận định rằng hắn là loại công tử bột, mười đầu ngón tay không dính nước xuân. Sở dĩ hắn lên đến chức tổng tài khi tuổi đời còn rất trẻ như vậy cũng bởi trong gia đình có cơ nghiệp trăm ngàn tỉ, là đứa trẻ từ lúc sinh ra đã ngậm thìa vàng trong truyền thuyết.
Ấy vậy mà ít ai biết rằng, vị tổng tài trẻ cũng như bất cứ nô lệ của tư bản khác, ngày nào cũng phải liều mạng vùi đầu mà kiếm miếng cơm manh áo. Những năm đầu thành lập công ti, vốn liếng hạn hẹp, thị trường rộng lớn nhưng sức ảnh hưởng và danh tiếng của Dliub chưa rộng rãi như ngày hôm nay. Lúc ấy chỉ cần có việc để làm cũng là một loại hạnh phúc của anh em trong công ti. Bởi vậy mà mấy bác trưởng khu phố đến riết rồi cũng thành quen, cứ thỉnh thoảng lại gọi các anh xây dựng đi sửa cầu cống.
Dù hiện tại có khấm khá hơn bao nhiêu nhưng vẫn còn điều một khi đã ăn sâu vào tiềm thức thì không dễ dàng gì thay đổi. Dáng vẻ xông xáo của hắn lao mình trong núi quần áo so với hình tượng con người quý thân như vàng không có một chút gì liên quan, cứ như là hai linh hồn khác nhau thay phiên điều khiển thể xác của Kim Taehyung.