Vĩnh Viễn Tại Nhất Khởi (Bảo Bối 2) - Chương 8
“Đại ca.”
Phía sau truyền đến tiếng hô của Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch, Nhiếp Chính ổn định tinh thần, chậm rãi quay người. Diệp Địch đôi mắt hồng hồng, Lam Vô Nguyệt sắc mặt thập phần không tốt. Nhiếp Chính hướng hai người mỉm cười, đi lên phía trước: “Bảo đâu?”
“Ta gọi A Mao trước ở cùng, đợi một lát khiến nhị ca đi ra ngoài đổi với hắn. Bảo Bối muốn tiến đến, ta khuyên can mãi mới khuyên được nhóc.”
“Không thể khiến nhóc tiến vào, nhóc sẽ khóc.”
Không giống hai đệ đệ đầy mặt khổ sở thương tâm, Nhiếp Chính trong mắt là hoàn toàn buông bỏ. Trời cao ban thử thách lớn cho bản thân, trước phải thụ qua đau khổ, tổn thương gân cốt, đói khát, khốn cùng…… Hắn sẽ không kiêu ngạo cho rằng trừ bỏ Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước là lão thiên gia đối với hắn hạ xuống chức trách lớn, nhưng hắn có thể khẳng định, không trải qua khổ tâm trí, lao gân cốt, đói khát, hắn là tuyệt đối không có khả năng gặp được người làm hắn quyến luyến suốt đời. (Đoạn này Cú chém a chém :v)
“Đại ca……” Diệp Địch không dám nhìn những loại xích sắt cùng hình cụ. Đều do hắn, đều do hắn đem độc dược cho Lâm Thịnh Chi, đều do hắn.
Nhiếp Chính hướng hai vị huynh đệ vươn ra hai tay, Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt bước đi qua ôm lấy hắn. Bọn họ trước mắt là đại ca ở trong này nhận lấy đủ loại tàn phá đau khổ, bọn họ hận, bọn họ oán, hận chính mình vô năng, oán chính mình vô dụng.
Vỗ nhẹ hai vị huynh đệ, Nhiếp Chính thương cảm nói: “Ta tiếc nuối nhất chính là không thể nhìn đến Bảo là như thế nào chiếu cố ta, như thế nào cứu ta ra. Ta vừa rồi nhớ lại, ta khi đó mỗi ngày ăn trứng gà, uống xong cháo thịt, nuốt xuống táo, cắn hạ bánh bao có phải hay không đều là đồ ăn Bảo tiết kiệm. Nhị đệ, Tam đệ, không cần vì ta khổ sở, mấy xích sắt này là Bảo từ trên người ta lấy xuống. Ta còn có thể sống cùng các ngươi nói chuyện đều là bởi vì Bảo. Cho nên, không cần vì ta khổ sở, các ngươi là huynh đệ của ta, các ngươi hẳn là giúp ta cùng nhau báo đáp ân tình của Bảo, cùng ta cùng nhau đau nhóc, yêu nhóc, sủng nhóc, hộ nhóc.”
“Đại ca, Bảo Bối đã cùng ta thành thân, ta đương nhiên muốn đau nhóc, yêu nhóc, sủng nhóc, hộ nhóc.” Lam Vô Nguyệt buông đại ca ra, trong đôi mắt đẹp đã mất đi sự hối hận.
Diệp Địch lau mặt, muộn thanh nói: “Đại ca, ta sẽ không rời đi Bảo Bảo, đại ca nói như thế nào ta liền làm như thế đó. Ta đời này, chỉ biết có Bảo Bảo.”
“Chúng ta đi thôi. Sau này không cần lại mang Bảo đến nơi đây, ta cũng sẽ không đến lại đây. Ta đã một lần nữa sống lại một kiếp người, nơi này khiến cho nó triệt để biến mất trên đời đi.”
Lam Vô Nguyệt nắm chặt quyền đầu: “Đại ca, chúng ta đều là một lần nữa sống lại. Đời trước chúng ta bị Lâm Thịnh Chi vương bát đản kia làm hại cửa nát nhà tan. Đời này chúng ta có Bảo Bối hộ thể, ai cũng đừng nghĩ lại từ trên người chúng ta chiếm tiện nghi.”
Diệp Địch trực tiếp nhất: “Ta đi tìm Bảo Bảo!” Dứt lời hắn liền xoay người chạy.
“Ra ngoài đi.”