Vĩnh Viễn Tại Nhất Khởi (Bảo Bối 2) - Chương 6
Hàn huyên nửa ngày, Cung Tử Lăng để Thượng Lam Khanh đi nghỉ tạm. Nguyên bản Cung Tử Lăng là muốn Thượng Lam Khanh ở lại trong nhà, ở cùng nhau. Nhưng trong nhà chung quy đã có rất nhiều người, Thượng Lam Khanh liền nói đi khách điếm trụ. Cung Tử Lăng tất nhiên là không muốn. Sau đó Cung sư nương đề nghị, để Cung Tử Lăng mang Thượng Lam Khanh cùng gia nhân của hắn đến nhà một vị hảo hữu của Cung sư phó trụ, nhà kia chỉ có vợ chồng hai người, thực thanh tĩnh. Nghĩ nghĩ, Thượng Lam Khanh liền đồng ý. Kia là nhà họ Trịnh, cách dược quán của Cung sư phó hai cửa hàng, lui tới cũng thuận tiện. Giải quyết thỏa đáng, Cung sư phó liền mang theo nhi tử cùng chủ tớ Thượng Lam Khanh đi Trịnh gia, Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt cũng tìm cớ trở về phòng. Cung sư nương cao hứng nhất cầm chút bạc để trong rổ tiền. Trong nhà có nhiều người như vậy, nàng nên hảo hảo chuẩn bị.
Vào phòng, Diệp Địch lập tức nhẹ nhàng. Hắn cùng Lam Vô Nguyệt vểnh tai nghe ngóng, sau đó hướng Nhiếp Chính gật gật đầu. Nhiếp Chính trên mặt đã mất đi tươi cười lễ phép khi ở nhà chính, hắn căn bản cười không nổi.
Tiểu Bảo đã ngủ. A Mao gặp ba người trở lại, khoa tay múa chân vài cái, hỏi thăm. Ba người đi đến bên giường, người người sắc mặt đều không tốt. Lam Vô Nguyệt hướng trên giường ngồi xuống, xoa trán. Thật mệt.
“Đại ca, Vô Nguyệt, A Mao, Thượng Lam Khanh kia ta đã thấy qua.” Diệp Địch lo lắng nói.
“Nhị ca?” Lam Vô Nguyệt dừng tay.
Nhiếp Chính lập tức cẩn thận hỏi: “Ngươi ở nơi nào gặp qua?”
Diệp Địch trả lời: “Ngày chúng ta rời đi Quách Nhạc huyện. Ngày đó buổi chiều ta cấp Bảo Bảo đi mua canh và cá, thời điểm trở về cảm giác có người quan sát ta, ta liền ngẩng đầu. Người nọ lúc ấy rất nhanh tránh đi , bất quá ta thấy được mặt người nọ. Chính là Thượng Lam Khanh. Ta lúc đầu còn không xác định, sau này nghĩ đến trên đầu người kia mang một cây trâm bạch ngọc, cùng cái trên đầu Thượng Lam Khanh giống nhau như đúc, ta liền xác định.”
Lam Vô Nguyệt nheo mắt: “Hắn tránh đi?”
Diệp Địch gật đầu.
Nhiếp Chính nhìn về phía Lam Vô Nguyệt, trong mắt hai người là ý tứ giống nhau. Diệp Địch võ học tuy rằng là kém cỏi nhất trong bốn người, nhưng cũng là tu luyện qua “Hải Phách chân kinh”. Có thể né tránh Diệp Địch, người này nhất định không đơn giản!
“Ta tìm cơ hội thử xem hắn. Nếu hắn biết võ, khẳng định sẽ lộ ra dấu vết.” Lam Vô Nguyệt vốn là không thích Thượng Lam Khanh, hiện tại có lý do lại càng không thích.
Nhiếp Chính trầm ngâm một lát, nói: “Hắn là bằng hữu Cung Tử Lăng, đừng làm Bảo khó xử.”
“Yên tâm.”
Diệp Địch lo lắng nói: “Đại ca, Cung Tử Lăng cùng Thượng Lam Khanh kia, ta không muốn bọn họ tiếp cận Bảo Bảo.”
Nhiếp Chính thở hắt ra: “Nhị đệ, ngươi nhẫn nhẫn. Qua hai ngày chúng ta liền đi. Nơi này là nhà của cha nuôi mẹ nuôi Bảo, Cung Tử Lăng lại là nghĩa huynhtrên danh nghĩa của Bảo, chúng ta không xem mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật. Ta biết ngươi lo lắng cái gì, ta đồng dạng cũng lo lắng. Nhưng chúng ta có Bảo tin tưởng, nhóc sẽ không dễ dàng bỏ xuống các ca ca của nhóc. Huống chi trong bụng Bảo có hài tử của chúng ta. Chờ chúng ta trở về Đào nguyên, Bảo liền không tái kiến bọn họ.”