Vĩnh Viễn Tại Nhất Khởi (Bảo Bối 2) - Chương 5
Tại thời điểm Nhiếp Chính cùng Cung sư phó đơn độc nói chuyện, A Mao, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch thì tại trong phòng thu thập, hảo hống Tiểu Bảo. Lam Vô Nguyệt sau khi Cung sư nương cùng Cung Tử Lăng ly khai liền đem Tiểu Bảo ôm đến trên giường, hôn lên môi cậu. Thẳng đến khi Tiểu Bảo thở hồng hộc, Lam Vô Nguyệt lúc này mới giải thích nói: “Bảo Bối, Mỹ nhân ca ca đã cưới ngươi, tuyệt đối sẽ không lại cưới người khác. Mỹ nhân ca ca vừa rồi nói như vậy, là không muốn cha nuôi mẹ nuôi ngươi hỏi thăm quan hệ chúng ta. Ca ca đương nhiên muốn người khắp thiên hạ đều biết ngươi là tiểu thê tử của các ca ca, nhưng là bây giờ còn chưa được. Ca ca sợ ngươi thụ thương.”
Tiểu Bảo cắn cắn miệng, bắt lấy quần áo Mỹ nhân ca ca, bất an hỏi: “Mỹ nhân ca ca…… Không cưới, người khác?”
“Mỹ nhân ca ca có Bảo Bối!” Nặng nề bên miệng Tiểu Bảo cắn một ngụm, Lam Vô Nguyệt nắm lên tay Tiểu Bảo hướng trên mặt mình đánh, hắn làm tổn thương Bảo Bối của hắn.
“Không cần!” Nhanh chóng rút tay, bị dọa hỏng Tiểu Bảo ôm lấy ca ca, hô to: “Không muốn không muốn, ca ca, không đánh không đánh. Ta tin, ta tin.”
“Bảo Bối, ca ca không muốn nói cho người khác quan hệ của chúng ta, là sợ mất đi ngươi.” Lam Vô Nguyệt hôn thái dương Tiểu Bảo, “Các ca ca vốn không nên cùng lúc có được ngươi, lại không để ý luân thường đạo lý ích kỷ muốn ngươi. Bảo Bối, ngươi đánh giá người khác tốt, đánh giá người khác so với các ca ca tốt gấp trăm lần, các ca ca cũng sẽ không buông ngươi ra. Ca ca sợ người khác không để ngươi cùng các ca ca cùng nhau, cho nên mới nói dối. Bảo Bối, xin lỗi, ca ca tổn thương tâm của ngươi.”
Tiểu Bảo lắc đầu, đem chính mình vùi vào trong lòng Mỹ nhân ca ca, khẩn cầu: “Không ly khai, không ly khai, ca ca. Mỹ nhân ca ca, ta biết, ta đã hiểu. Ta chỉ, muốn ca ca, chỉ cần ca ca.” Vội vàng, Tiểu Bảo nói chuyện lại có điểm khó khăn .
Lam Vô Nguyệt thích nhất chính là nghe Tiểu Bảo nói chỉ cần ca ca. Hắn kéo cánh tay Tiểu Bảo xuống, hôn cái miệng của hắn, sau đó chuyển qua trên bụng Tiểu Bảo, rơi xuống một đám hôn.
“Ca ca cũng không ly khai Bảo Bối a.”
Gặp Tiểu Bảo không thương tâm , Diệp Địch cùng A Mao nhẹ nhàng thở ra, hai người lên giường hống Tiểu Bảo ngủ. Tiểu Bảo buồn ngủ, dưới mệnh lệnh của các cac ca, biết được những lời nói lúc nãy của Mỹ nhân ca ca cũng không phải chân tâm, hắn chỉ cảm thấy càng mệt nhọc.
“Bảo Bối, ngủ đi, ca ca cùng ngươi.”
Tiểu Bảo bắt lấy tay ca ca, càng là hạ quyết tâm phải làm hảo thê tử của ca ca. Không phải các ca ca không xứng với cậu, là cậu không xứng với các ca ca. Cậu nói chuyện không lưu loát, chân lại là xấu, còn không biết võ, chỉ biết liên lụy các ca ca, cho nên cậu muốn cố gắng làm một hảo thê tử, cố gắng xứng với các ca ca.
Tiểu Bảo ngủ. A Mao trách cứ đẩy Lam Vô Nguyệt. Lam Vô Nguyệt cười khổ một tiếng, hạ giọng nói: “Tanói như vậy, chính yếu là lo lắng Cung sư phó bọn họ trách cứ Tiểu Bảo, hoặc là khiến Tiểu Bảo minh bạch nhóc không thể đồng thời gả cho bốn người. Tính ta vốn là lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Bảo Bối đơn thuần, tốt nhất không nên khiến nhóc có cơ hội minh bạch thế tục luân lý.”