Vĩnh Viễn Tại Nhất Khởi (Bảo Bối 2) - Chương 22
Lương Uy ở trước cửa khách điếm bồi hồi hồi lâu sau, vẫn là quyết định đi vào hỏi một chút. Lúc còn nhỏ hắn bởi vì nương nên thường xuyên sẽ nhìn thấy người kia, nhưng hắn rất ít khi cùng người kia nói chuyện. Người nọ rất là rụt rè , có thể thấy được hắn, sẽ đối với hắn cười. Chỉ là người nọ mặt đen một nửa, nương người nọ lại cùng người khác bỏ trốn, ác ma kia không thích người nọ, hắn đối với người nọ cũng không có sắc mặt tốt. Nay nghĩ đến, sự kiêu ngạo tại thời điểm đó thực sự ngu ngốc. Sở dĩ hôm nay nhất định phải làm rõ vị thiếu niên kia có phải hay không là người kia, Lương Uy cũng phân không rõ chính mình là vì muốn nói một tiếng xin lỗi vì hành vi trong quá khứ, hay là vì để nương trong lòng dễ chịu một ít.
“Lương thiếu gia, có chuyện gì a? Như thế nào đến khách điếm vậy?” Khách điếm lão bản nhận thức Lương Uy, vừa thấy hắn tiến vào, lập tức nhiệt tình hỏi.
Lương Uy đi lên trước, có chút ngượng ngùng nói: “A, Phương lão bản, ta là muốn tìm một vị khách nhân đang ở nơi này của ngài.”
“Khách nhân nào?” Phương lão bản hiếu kì hỏi.
Lương Uy ngại ngùng cười nói: “Là một vị thiếu niên, nhìn qua so với ta nhỏ hơn một chút, bộ dáng rất tuấn tú. Ta lúc trước thời điểm cùng cha đi ra ngoài bán hàng cùng y từng gặp mặt một lần. Ta cũng không biết đến cùng có phải y hay không, cho nên mạo muội đến xem xem. Nếu thật sự là y, như thế nào cũng phải mời người ta đến trong nhà ăn bữa cơm. Lần trước đi vội vàng, ngươi ta cũng không biết ta ở nơi này.”
“À, ra là như thế.” Phương lão bản hơi suy nghĩ liền lập tức nói: “Đúng là có một vị tiểu công tử bộ dáng tuấn tú sáng nay vào ở đây. Bất quá y không phải một người, còn có hai vị huynh trưởng cùng y. Bọn họ tựa hồ đang gấp rút lên đường, huynh trưởng y không để chúng ta tùy tiện đi quấy rầy, có chuyện bọn họ mới gọi.” Tiếp, lão bản giật mình nói: “A, đúng, bọn họ buổi tối muốn dùng bồn tắm, sẽ đi xuống. Ngươi là ở chỗ này chờ hay là trực tiếp đi lên tìm người? Là phòng ở phía nam cuối lầu hai.”
Lương Uy chịu đựng nội tâm khẩn trương cùng kích động, sắc mặt bình tĩnh nói: “Ta là tự mình đi tìm người đi, cũng coi như ta có thành ý một chút.”
“Cũng nên. Vậy ngươi đi thôi. Bất quá hai vị khách nhân kia nói rõ không để chúng ta đi quấy rầy, ngươi cũng đừng nói là ta nói cho ngươi.”
“Yên tâm đi, ta biết nên nói như thế nào. Cám ơn Phương lão bản.”
“Không cần khách khí.”
Xoay người, quay lưng lại phía Phương lão bản, Lương Uy thở ra một hơi, siết chặt tay chạy lên lầu. Mỗi lần lên một bậc thang, tim đập liền tăng lên một phần. Lên lầu hai, Lương Uy bốn phía nhìn nhìn, không ai chú ý hắn, Phương lão bản đang cúi đầu tính sổ, hắn bước nhanh hướng gian phòng kia đi. Đến trước cửa, Lương Uy quay đầu mắt nhìn, phía sau vừa lúc có cột gỗ đón đỡ, hắn liên hấp vài khẩu khí, sau đó nâng tay.
“Khấu khấu khấu.”
“Ai a?”
Trong phòng truyền đến tiếng của một vị nam tử, Lương Uy không có lên tiếng, tiếp tục gõ cửa.