Vĩnh Viễn Tại Nhất Khởi (Bảo Bối 2) - Chương 21
“Cô, Cô cô cô, cô, Cô cô cô……”
Ở trong sân rải xuống một nắm thóc, Cung sư nương cho bảy, tám con gà ăn. Cung sư phó ở bên trong dược quán tọa trấn, thời gian đang là giữa tháng năm, trời nóng không ít, gần đây người bị cảm nắng và tiêu chảy đặc biệt nhiều, Cung sư phó cơ hồ mỗi ngày đều ở bên trong dược quán đợi. Cho gà ăn xong, Cung sư nương đi nhà bếp rửa tay, liền bắt đầu chuẩn bị đồ ăn giữa trưa. Đại đồ đệ qua năm mới liền về quê thăm người thân, hiện tại chỉ có nhị đồ đệ ở phía trước giúp Cung sư phó.
Vừa nghĩ đến đồ đệ, Cung sư nương liền không tự chủ nghĩ đến con nuôi Tiểu Bảo, vừa nghĩ đến Tiểu Bảo, Cung sư nương liền sẽ nghĩ đến chuyện vài năm trước kia. Ngày trôi qua thật mau, nháy mắt Tiểu Bảo rời đi đã hơn nửa năm. Cung sư nương thở dài một tiếng, trong mắt là thương cảm, cũng là lo lắng. Lần tới nhìn thấy Tiểu Bảo tử sẽ không biết là lúc nào. Làm nàng sốt ruột nhất cũng không phải rất cao hứng, là nàng cho rằng sau khi người kia chết, Tiểu Bảo chỉ là đơn thuần ở bên ngoài nhận thức ca ca, nào biết những người kia thế nhưng đều là phu quân của Tiểu Bảo!
Thế đạo bây giờ, nam tử và nam tử cùng một chỗ cũng không phải không có. Huống chi mối họa võ lâm Phan Linh Tước lúc trước chính là có tiếng thích nam sắc, không chỉ yêu thích, còn ở bên đường cường đoạt. Cung sư nương thân là thê tử của đại phu, cũng gặp qua loại nam tử này đến xem chẩn. Thế nhưng nàng như thế nào cũng chưa nghĩ tới một ngày kia Tiểu Bảo sẽ trở thành thê tử của nam nhân khác, thậm chí còn là bốn người! Tục ngữ nói một gái không lấy chồng phu, Tiểu Bảo lại có bốn vị phu quân, Cung sư nương rất là lo lắng bốn người kia có phải hay không lợi dụng Tiểu Bảo đơn thuần cố ý lừa gạt cậu, chiếm tiện nghi cậu.
Cung sư nương không phải không tin bốn người kia, biết bốn người kia chịu đau khổ qua, Cung sư nương cũng rất là đồng tình bọn họ. Nhưng đồng tình thì đồng tình, trên đời này người nào có thể chấp nhận một nam tử gả cho bốn nam tử khác? Tiểu Bảo đơn thuần không hiểu thế sự, Cung sư nương sợ cậu bị lừa, hoặc bị khi dễ. Hơn nửa năm này, Tiểu Bảo một phong thư đều chưa gửi đến, Cung sư nương có đầy bụng nghi vấn. Nàng muốn biết bốn người kia đến tột cùng là ôm tâm tư thế nào mà cưới Tiểu Bảo.
Con nuôi làm Cung sư nương không yên lòng, đến thân sinh nhi tử cũng đồng dạng làm nàng không yên lòng. Qua năm đều như vậy, tức phụ cũng không trở về một lần, càng đừng nói tôn tử. Nhi tử cùng Thượng Lam Khanh đi sau chỉ gửi về mấy phong thư báo bình an, hiện tại giống như cùng Thượng Lam Khanh đi dạo chơi. Nam tử tam thập nhi lập, đã qua ba mươi Cung Tử Lăng hiện tại bị thôi quan, nếu không thể mau chóng tìm một công việc tốt, con dâu sợ là thật không bỏ qua cho hắn. Cung sư nương muốn viết thư khuyên nhủ nhi tử tìm người khơi thông mối quan hệ, xem có thể hay không lại quay lại làm quan, là quan cửu phẩm tép riu cũng được, nhưng nàng ngay cả nhi tử ở nơi nào cũng không biết, thì như thế nào viết thư?
Hai nhi tử không một ai khiến nàng bớt lo, Cung sư nương nấu cơm tâm tư cũng không có, tùy tiện làm chút mì, tính toán giữa trưa ăn mì tương.
Từ phía trước, Cung sư nương nghe được tiếng của Cung sư phó: “Thanh Nga, ngươi mau ra đây!”
Chuyện gì a? Cung sư nương ném xuống chày cán bột, chạy ra phòng bếp: “Làm sao? Xem ngươi gấp cái gì.”