Vĩnh Viễn Tại Nhất Khởi (Bảo Bối 2) - Chương 20
Trời chạng vạng, từng món ngon được bưng lên bàn. Tiểu Bảo đổi một thân đồ mới, là Nhiếp Chính cùng Diệp Địch đi ra ngoài mua cho cậu. Hai béo tiểu tử vừa ngủ cũng đổi một thân đồ mới. Phàm Cốt cùng Phương Du ngồi ở bên giường ôm hai hài tử. Nhiếp Chính cùng A Mao ngừng thở, cẩn thận đem tóc hài tử cạo đi, Diệp Địch cùng Lam Vô Nguyệt đem tóc hài tử toàn bộ thu ở trong khăn, Tiểu Bảo dùng khăn ướt lau sạch sẽ đầu hài tử. Tiểu gia hỏa nguyên bản đầu lông xù biến thành trứng gà bóng loáng. Bốn vị phụ thân ở trên hai khỏa trứng gà bóng loáng hôn vài ngụm, trong mắt là kích động hạnh phúc.
Cạo tóc, Nhiếp Chính cùng A Mao từ trên tay sư phó, sư thúc ôm qua hài tử, Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch ôm đại công thần của bọn họ – Tiểu Bảo theo sư phó sư thúc cùng ra nhà gỗ. Tại bên bàn đá ngồi xuống, Nhiếp Chính một tay ôm hài tử, một tay nâng chén rượu, mọi người cũng cùng nâng chén, Tiểu Bảo không uống rượu được cũng cấp chính mình rót một chén nhỏ rượu.
“Sư phó sư thúc, ly rượu này muốn trước kính ngài nhị lão. Vì chúng ta, các ngươi chịu vất vả.”
Phàm Cốt vuốt vuốt râu, khóe mắt nét mỉm cười hiện ra: “Có cái gì chịu vất vả. Sư phó a miễn bàn có bao nhiêu may mắn lúc trước để A Mao đem các ngươi tiếp vào cốc. Các ngươi là đồ đệ của sư phó, cũng là nhi tử của sư phó, hiện tại các ngươi chính mình cũng đã làm phụ thân, sư phó cũng là làm gia gia. Ha ha, Nhiếp tiểu tử, A Mao, Lam tiểu tử, Diệp tiểu tử, các ngươi hiện tại đều làm cha, gánh nặng trên vai càng lớn. Đợi hài tử trưởng thành, các ngươi không chỉ phải dạy bọn nó võ công, còn phải dạy bọn nó làm người.”
“Cẩn tuân sư phó dạy bảo.” Ba người trăm miệng một lời, A Mao tầng tầng gật đầu.
“Sư phó hôm nay đặc biệt cao hứng, cạn!” Phàm Cốt cùng năm vị đồ đệ chạm cốc.
Nhiếp Chính uống rượu, cấp mình rót thêm một ly, lại hướng sư thúc. Phương Du từ trong lòng móc ra hai túi phúc màu đỏ, cười nói: “Đừng cùng sư thúc khách khí như vậy. Lại nói tiếp, sư thúc mới hẳn là cảm tạ các ngươi. Hôm nay là Gia Sinh cùng Tuấn Sinh đầy tháng, sư thúc cùng sư phó các ngươi cũng không có gì tốt đưa cho hài tử, đây là sư thúc đến trong miếu cầu phúc, cấp bọn nhỏ đeo, cầu bình an khỏe mạnh.”
“Vẫn là sư phó, sư thúc nghĩ đến chu đáo, chúng ta đều chưa nghĩ đến.” Lam Vô Nguyệt tiếp nhận túi phúc, nhét vào trong quần áo hài tử.
Phương Du cầm lấy chén rượu cùng vài người chạm cốc, cũng cạn ly.
Tiểu Bảo hai tay bưng lấy chén rượu duỗi hướng sư phó cùng sư thúc, không biết sẽ nói lời thế nào cậu chỉ kêu một tiếng: “Sư phó, sư thúc……”
“A Bảo, ngươi vẫn là đừng uống rượu.” Phàm Cốt cùng Phương Du thật cao hứng cùng tiểu đồ nhi cụng ly.
Tiểu Bảo nhấp một ngụm rượu, má nhất thời liền đỏ.
“Bảo Bối, ngươi vẫn là uống trà đi, dù sao cũng không phải ngoại nhân.” Lam Vô Nguyệt cấp Tiểu Bảo đổi trà.
Tiểu Bảo lại giơ lên chén trà, nhìn về phía bốn vị ca ca. Nhiếp Chính đoạt lời trước khi Tiểu Bảo mở miệng: “Bảo, ngươi vất vả nhất, các ca ca kính ngươi.”