Vĩnh Viễn Tại Nhất Khởi (Bảo Bối 2) - Chương 19
Hai người trở về gian nhà gỗ mà hài tử đang ở. Hai tiểu gia hỏa có thể ăn có thể ngủ, buổi tối chưa bao giờ nháo, đều là một giấc ngủ thẳng đến hừng đông, bất quá tỉnh lại liền muốn ăn, không ăn liền khóc. Đừng nhìn Tiểu Bảo thân thể có dị dạng, hai hài tử lại là khỏe mạnh, trắng trẻo mập mạp. Trưởng tử Nhiếp gia đầu so với thứ tử Cốc Tuấn Sinh nhỏ hơn một ít, không có biện pháp, Cốc Tuấn Sinh có một vị phụ thân khác là A Mao vừa cao vừa lớn, y rõ ràng kế tục sự cao lớn uy mãnh của phụ thân. Làm mọi người may mắn nhất là Cốc Tuấn Sinh không có một thân mao giống như phụ thân của y vậy.
Vào phòng, quả nhiên hai hài tử trên giường ngủ. Phòng trong phiêu tán hương vị sữa nhàn nhạt. Lam Vô Nguyệt cùng Nhiếp Chính thoát y lên giường. Nhìn hai tiểu tử mập mạp này, Lam Vô Nguyệt thấp giọng nói: “Đại ca, nhị ca nói đúng, ta không muốn để Bảo Bối lại sinh. Chịu tội như vậy một lần là đủ rồi. Ta chính mình nhìn đều đau, càng đừng nói đến Bảo Bối. Gia Sinh cùng Tuấn Sinh sinh ra là nhi tử của bốn người chúng ta.”
Nhiếp Chính muốn nói lại thôi, Lam Vô Nguyệt cười nói: “Đại ca, chúng ta là người một nhà, còn phân cái gì lẫn nhau. Ta cùng nhị ca tuy rằng một họ lam, một họ Diệp, đó là nương không để chúng ta sửa họ, nói để chúng ta nhớ kỹ ơn sinh thành của mẹ ruột, bằng không chúng ta sớm liền sửa thành họ Nhiếp. Nhiếp gia huyết mạch kéo dài, cũng không tất yếu lại để Bảo Bối cấp ta cùng nhị ca sinh hài tử. Lại nói, hài tử quá nhiều, Bảo Bối sẽ mệt.”
Lam Vô Nguyệt càng nói như vậy, Nhiếp Chính lại càng cảm giác áy náy. Hắn tự nhiên cũng không muốn cho Tiểu Bảo lại sinh. Nhưng có huyết mạch ruột thịt của chính mình, hắn lại nói không thành lời việc không để Tiểu Bảo lại sinh. Nay nhị đệ cùng tam đệ đều đưa ra quyết định, Nhiếp Chính càng cảm thấy chính mình làm đại ca này thật xin lỗi hai vị đệ đệ. Bất quá hài tử có một phụ thân khác là ai, chính là Tiểu Bảo sinh bọn họ đều không thể quyết định, Nhiếp Chính nghĩ như vậy cũng liền bình thường trở lại.
“Hảo, liền nghe ngươi cùng nhị ca ngươi. Ngày mai ta sẽ khuyên Bảo, còn phải khiến Đại Dũng nói cho Tiểu Bối, nếu sau lại phát hiện cái loại trái cây kia, tuyệt đối không thể cấp Bảo ăn.”
“Ân, tuyệt đối không thể ăn.”
Đánh ngáp, Lam Vô Nguyệt mệt nhọc. Nhiếp Chính cũng không nói, nhắm mắt lại ngủ.
Nhà gỗ cách vách, Tiểu Bảo nằm trong lòng Đại ca ca ngủ say sưa. Trong mộng, cậu nghe được các ca ca nói thương cậu, nói thích cậu, nói chỉ biết có cậu duy nhất một thê tử. Cậu còn mộng, bên cạnh vây quanh cậu là một vòng hài tử, có giống Quỷ ca ca, có giống Mỹ nhân ca ca, có giống Hảo ca ca, còn có giống Đại ca ca. Đương nhiên, giống Đại ca ca không phải nói hài tử một thân mao, mà là lông mi dày dày, vừa thấy chính là hài tử của Đại ca ca. Tiểu Bảo sờ sờ bụng chính mình tròn trịa, bên trong này còn có một oa nhi nữa, không biết là vị ca ca nào. Cậu là thê tử của các ca ca, cậu muốn cố gắng sinh, cố gắng sinh.
~~~~~
Mở to mắt, trên giường chỉ có chính mình một người. Thu toàn bộ lực lại Tiểu Bảo chống thân mình ngồi dậy. Ca ca đâu? Lúc trước mỗi ngày tỉnh lại đềucó ít nhất một vị ca ca ở bên. Kéo ra màn giường, không có ai. Tiểu Bảo buông mành, một lần nữa nằm trở về. Tối hôm qua…… Nghĩ tới một sự kiện, cậu kéo cao chăn che nửa khuôn mặt, tối hôm qua cậu giống như nghe được Quỷ ca ca nói,”Thương cậu” …… Sau đó thì, sau đó cậu giống như nói thật nhiều, sau đó liền không ý thức. Xoa bóp mặt, đau quá! Tiểu Bảo nhanh chóng nhu nhu, chuyện phát sinh tối hôm qua là chân thật hay là cậu còn đang nằm mơ? Bởi vì ở trong mộng cậu giống như cũng nghe đến các ca ca nói thương cậu.