Vì Sơ Ý, Tôi Lỡ Cướp Mất Kịch Bản Vai Nữ Phụ - Chương 31: Bịa cho cậu lí do để cho cô ấy không tức giận
- Metruyen
- Vì Sơ Ý, Tôi Lỡ Cướp Mất Kịch Bản Vai Nữ Phụ
- Chương 31: Bịa cho cậu lí do để cho cô ấy không tức giận
Trong nháy mắt mặt Vân Thư đen lại.
Ngày đó qua đi, Phó Nhiên sau khi ra khỏi cửa cũng không trở về, cũng không gọi cho cô một cuộc nào.
Vân Thư cũng cảm thấy tức giận, Phó Nhiên không liên lạc với cô, cô sẽ không liên lạc với anh, xem ai thắng ai, cho đến khi… Cho đến khi cô nghĩ về sự chuyên nghiệp của mình.
Ai bảo anh là kim chủ baba của cô chứ.
Trương Đại Vĩ thấy thế liền biết hai người này đang giận dỗi nhau, nhưng anh cũng không dám hỏi cũng không dám nói gì, những vẫn nhịn không được mở miệng nói một câu: “Không phải em có số điện thoại của Phó Nhiên sao?”
Vân Thư liếc mắt nhìn Trương Đại Vĩ một cái, trầm mặc không nói.
Trương Đại Vĩ yên lặng kéo khóa miệng của mình, anh biết sai rồi.
……
“Vân tiểu thư?”
Từ Hạo tràn đầy kinh ngạc nói, sau đó liền nhìn thấy Phó Nhiên ngồi đối diện mình vốn đang xem văn kiện, thoáng ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn nghe điện thoại.
Từ Hạo nở nụ cười, là nụ cười của người hóng chuyện.
“Vân tiểu thư tìm tôi có chuyện gì sao?”
Đầu dây bên kia không biết nói cái gì, Từ Hạo mặt nghiêm túc hơn bình thường.
Thấy thế, trái tim Phó Nhiên trong nháy mắt liền đập nhanh hơn.
____ Thư Thư, cô ấy…
Sau đó liền nghe thấy Từ Hạo nói một câu như vậy: “Phó tổng? Ồ, bây giờ cậu ấy không rảnh, gần đây cậu ấy rất bận rộn. Vâng, cậu ấy thực sự rất bận, mấy ngày nay đang có dự án quan trọng cần cậu ấy chỉ đạo.”
Đồng tử Phó Nhiên co rút lại, thiếu chút nữa bẻ gãy cây bút trong tay.
Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm Từ Hạo ý muốn giao tiếp bằng mắt với cậu ta, nghiêm túc tự hỏi có nên đoạt lấy máy điện thoại của Từ Hạo hay không, nhưng sau khi cướp được thì nên nói gì với Thư Thư…
___ Chột dạ .jpg
Nhưng không đợi anh kịp hành động, Từ Hạo nói lời tạm biệt.
“Được, sau này tôi sẽ thông báo cho Phó tổng. Tạm biệt.”
Sau đó “ba” một tiếng, điện thoại cúp máy.
Phó Nhiên: “…”
Từ Hạo cong môi, cầm lấy tập văn kiện tiếp tục công việc, đối với cuộc điện thoại vừa rồi không nói một chữ.
Phó Nhiên: “…”
Cây bút đáng thương kia lúc này mới thật sự muốn gãy làm đôi, trong lòng Phó Nhiên thầm mắng một tiếng. Anh biết Từ Hạo người này không có ý tốt.
Phó Nhiên không muốn bị Từ Hạo chê cười, nhưng anh thật sự muốn biết vì sao Vân Thư gọi điện thoại cho Từ Hạo mà không phải gọi cho anh, vì thế anh nhịn, nhịn,… Chưa đầy năm giây sau, anh ngắt lời Từ Hạo.
“Vừa rồi, là Vân Thư gọi điện thoại cho cậu?”
Từ Hạo nhướng mày, không nghĩ tới sức chịu đựng của Phó Nhiên ngắn như vậy… Yo, anh đột nhiên có một chút lo lắng.
Anh mỉm cười: “Phó tổng, bây giờ là thời gian làm việc.”
Phó Nhiên lườm anh ta, lạnh lùng phun ra một chữ: “Nói.”
Từ Hạo bộ dạng bất đắc dĩ: “Cậu là ông chủ cậu muốn gì cũng được… Kỳ thật không phải Vân tiểu thư gọi điện thoại cho tôi, mà là người đại diện của Vân tiểu thư – Trương tiên sinh. Nhưng thật ra cũng không có gì khác biệt, bởi vì anh ta được Vân tiểu thư nhờ mới gọi điện thoại cho tôi. Vân tiểu thư muốn biết –“
Từ Hạo cố ý dừng một chút, quả nhiên nhìn thấy mặt Phó Nhiên thay đổi, bộ dáng “cậu mà không nói nữa thì cậu cứ xác định đi”, anh cười thầm hai tiếng.
“Vân tiểu thư muốn biết, khi nào cậu mới rảnh rỗi có thể gặp cô ấy một lần.”
Phó Nhiên nhíu mày, khó hiểu nói: “Muốn gặp tôi, lúc nào cũng được, hơn nữa cô ấy còn có số điện thoại của tôi, vì sao…” Anh mím môi, càng khó hiểu và tức giận hơn: “Tại sao cậu lại nói với cô ấy tôi rất bận rộn?”
Từ Hạo nói: “Tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi biết Vân tiểu thư khẳng định rất tức giận.”
Anh ý vị thâm trường nhìn Phó Nhiên một cái, nói: “Không bịa cho cậu một cái lý do, chẳng lẽ muốn trực tiếp nói không đi tìm cô ấy là bởi vì trong khoảng thời gian này không muốn nhìn thấy cô ấy sao?”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~