Vạn Sự Khởi Đầu Nan [Tạm Ngưng] - chap 29: quấy rối đám cưới
cuối cùng cũng đến ngày đó, ngày mà bạn trai cũ của Diệu Hiền làm lễ thành hôn cùng cô vợ.
Hôm nay Diệu Hiền nhà ta mặc một cái váy đỏ cúp ngực bó sát người tôn lên làn da trắng ngần và đôi chân thon dài quyến rũ đó, Tuấn Khải tất nhiên mặc bộ vét đen rồi trong hai người thật là hảo mĩ nha. Tuấn Khải dừng xe ở bãi đỗ xe và ga lăng đến mở cửa xe cho nó và khác tay nó đi vào trong, hai người khoác tay nhau đi vào tiếng giày cao gót của nó kêu to làm cho mọi người đang sửa sang lại nơi đó phải nhìn sang, tất nhiên nó rất vui rồi.
nó hất tóc về đằng sau thật quyến rũ làm sao, nó cùng anh đi đến chỗ chú rể đang đứng và niềm nở hỏi han.
” chúc mừng anh nha” nó khoác tay anh đến bắt tay với Trần Diệp Phàm
hắn ta vẫn chưa kịp nhận ra nó vẫn cứ tưởng là khách mời nên vui vẻ bắt tay, hai người đó vẫn chưa biết đang có một bình giấm chua đang bị ai đó đạp đổ không thương tiếc.
” cảm ơn quý cô “
Diệu Hiền cười nhếch
” anh quên tôi rồi sao anh Trần”
Trần Diệp Phàm cười
” chúng ta từng gặp nhau sao”
” không ngờ mới 7 năm mà anh quên tôi nhanh vậy, tôi cũng không thay đổi nhiều đến thế chứ”
Trần Diệp Phàm mặt không hiểu
” chắc cô nhận nhầm người rồi”
Diệu Hiền nhìn sang Tuấn Khải cười gian xảo
” Trương Diệu Hiền” Nó tự nhắc tên mình để hắn ta nhớ ra
Trần Diệp Phàm nhìn Diệu Hiền và không thể tượng nổi người con gái trước mặt hắn đây à không mà lái quý cô đây, không ngờ lại chính là người con gái năm xưa bị chính hắn đá ra khỏi cuộc đời hắn. Mới có 7 năm mà người con gái đó đã thay đổi 360° đến kinh ngạc, cả khuôn mặt có lẽ cả tính cách.
hắn ta nhìn Diệu Hiền một lúc và có vẻ hắn ta đã nhận ra nó là ai, hắn nhìn sang Tuấn Khải cũng một lúc rồi mới chịu lên tiếng.
” Diệu Hiền sao lại là em”
Diệu Hiền như đạt được mục đích
” nhận ra rồi sao” nó nói và càng khoác tay Tuấn Khải chặt hơn để ám hiệu cho Tuấn Khải điều gì đó
anh cũng hiểu có nghĩa đã đến lúc anh diễn tốt vai trò của mình.
” Hiền à có vẻ chúng ta không được chào đón thì phải”
Diệu Hiền nhìn mặt Tuấn Khải và tỏ vẻ bí xị gật đầu, bấy giờ Trần Diệp Phàm mới lên tiếng hỏi người con trai bên cạnh nó.
” đây là? “
Diệu Hiền cười trở lại thậm chí còn tươi hơn cả hoa.
” đây là người con trai tôi yêu nhất, cũng chính anh ấy là người đã giúp tôi không còn cảm thấy cô đơn trong suốt 7 năm”
Trần Diệp Phàm à lên rồi nhìn sang Tuấn Khải.
” nhờ có anh ấy luôn ở bên an ủi, chăm sóc không bỏ rơi tôi và nhờ có anh ấy xoa dịu đi nỗi đau đó mà tôi đã không còn cảm thấy bị
tổn thương nữa “