Túy Nhược Thành Hoan - Chương 29
CHƯƠNG 29
Lưu Hỏa nghe Phượng Thương nói vậy, chỉ cười cười nói: “Chỉ là bạn cùng chơi lúc nhỏ, lúc chưa hiểu chuyện thì phạm phải sai lầm, cho đến sau này, là dây dưa không ngừng, chuyện cũ rất tầm thường, nói ra chỉ sợ bẩn tai Hoàng thượng”.
Phượng Thương lắc đầu: “Không sao cả, là Trẫm muốn nghe ngươi nói”.
Lưu Hỏa ngước mắt nhìn y, sau đó thở dài, chậm rãi kể lại.
Đến gần chính ngọ, Lưu Hỏa mới dừng lại, đáy mắt có vài phần tiêu điều, nét cười lại càng càn rỡ hơn: “Chỉ có vậy thôi, đều là vài việc vụn vặt, để Hoàng thượng chê cười rồi. Hắn vẫn mãi u mê không tỉnh, ta không muốn cùng hắn tiếp tục mơ tưởng giữa ban ngày, liền tham gia khoa cử, hắn không nói hai lời liền đuổi ta ra ngoài. Hắn nói ta nực cười, ta nghĩ hắn thật đáng buồn, nhiều năm như vậy, nghiệt duyên cũng nên chấm dứt. Ta có vài lời đại bất kính, tương lai coi như hắn đạt được mong muốn, cũng phải nạp phi lập hậu, làm Hoàng đế, cũng không thể chỉ ôm một nam nhân cả một đời. Con nối dòng gì đó, muốn ta nhìn hắn cùng một nữ nhân khác ở chung một chỗ, chẳng bằng bây giờ kết thúc mọi chuyện”.
Phượng Thương vẫn ngồi một bên an tĩnh nghe hắn nói, lúc này mới hừ một tiếng, không nhìn ra tâm tình.
Lưu Hỏa sửng sốt một lúc, cười nói: “Hoàng thượng tất nhiên không giống vậy, chờ tiểu hoàng tử ra đời, thì càng không có người nào dám xen mồm vào”.
Phượng Thương nhíu nhíu mày: “Lưu Hỏa, sao Trẫm nghe những lời này của ngươi, lại có vài phần châm chọc chứ?”.
“Thần không dám”. Lưu Hỏa cao giọng nói, trong giọng nói không hề có một chút ý tứ nào.
Trong lòng Phượng Thương có chút không vui, chỉ lạnh lùng nói: “Có gì muốn nói, cứ nói thẳng ra đi, dù sao ngươi cũng làm càn nhiều rồi, có gì mà không dám nói thẳng chứ, Trẫm cũng sẽ không trách tội ngươi”.
Lưu Hỏa bĩu môi cười cười: “Vậy thần nói thẳng. Hoàng thượng Người xem, thần cùng Cung Hàn Ly đã dây dưa nhiều năm còn có thể buông tay, Hoàng thượng đến Thịnh kinh, ước chừng cũng khoảng hai ba năm, nếu Tĩnh vương không thể như Người mong muốn, chẳng thà buông tay đi, hà tất gì phải ủy khuất chính mình? Thiên hạ này, làm gì có người nào Hoàng thượng muốn mà không được chứ?”.
Phượng Thương hừ một tiếng: “Không phải ngươi cũng không bỏ Cung Hàn Ly xuống được hay sao?”.
“Thần không có!”.
“Nếu không có, ngươi cần gì phải xin tha cho hắn?”. Một câu của Phượng Thương liền chặn lại câu trả lời của hắn.
Sau đó hai người không nói gì nữa, qua một lúc, Phượng Thương mói nói: “Ngươi trở về đi, Trẫm đáp ứng chuyện của ngươi, quân vô hí ngôn”.
Vẻ mặt Lưu Hỏa vẫn tùy ý như trước, cung cung kính kính hành lễ: “Tạ ơn Hoàng thượng. Vậy, thần cáo lui trước”.
Phượng Thương gật đầu, nhìn Lưu Hỏa đi ra ngoài, nhưng vẫn có gì đó mắc nghẹn trong cổ, cuối cùng hơi nhấp môi, thấp giọng nói: “Ngươi hỏi ta vì cớ gì, ta đáp không được. Nhưng mà Lưu Hỏa à… Nhân sinh bất quá chỉ là một chén rượu, một chén tỉnh lại một chén say, có gì phải so đo chứ?”.