Túy Nhược Thành Hoan - Chương 23
CHƯƠNG 23
Bị Phượng Thương làm cho hồ đồ, Dục Trăn chỉ nhìn Phượng Thương chỉ chỉ chỗ cho hắn ngồi, chứ không hề động đậy.
Phượng Thương bực bội, dứt khoát đứng thẳng lên, kiên quyết lôi Dục Trăn qua một bên, đè vai hắn ngồi xuống, thấy Dục Trăn mờ mịt nhìn mình, lúc này mới cười cười đi lại bên cây đàn ngồi xuống, hơi ngưng thần, đưa tay lên gảy gảy dây đàn.
Dục Trăn vốn còn không biết Phượng Thương đang làm cái gì bí mật, nghe thấy y gảy gảy vài tiếng, cũng hữu mô hữu dạng*, không nhịn được gật đầu, muốn mở miệng khen y vài câu, nhìn lên lại thấy Phượng Thương chỉ cúi đầu nhìn đàn, đôi mắt lưu chuyển, sườn mặt có chút hồng, trong lòng cảm thấy kỳ quái, đến khi phản ứng lại, liền sửng sốt.
(*) Hữu mô hữu dạng: có nghĩa làm mô phỏng theo khá giống, theo mình nghĩ có thể hiểu nôm na là ra hình ra dạng.
Tiếng đàn cổ như nước chảy từ ngón tay Phượng Thương tràn ra, trầm bổng quấn quýt trong phòng, là một khúc《Phượng cầu hoàng》
Chim phượng chim phượng về cố hương
Ngao du bốn biển tìm chim hoàng
Thời chưa gặp chừ luống lỡ làng
Hôm nay bước đến chốn thênh thang
Có cô gái đẹp ở đài trang
Nhà gần người xa não tâm tràng
Ước gì giao kết đôi uyên ương
Bay liệng cùng nhau thỏa mọi đường.
(Bản dịch của Trúc Khê)
Một khúc đàn dần kết thúc, Dục Trăn cuối cùng cũng bật cười, thấy Phượng Thương thôi đàn ngẩng đầu nhìn qua, chỉ cúi đầu cười khẽ, không nói lời nào.
“Ngươi muốn nghe Tiểu Liễu đàn, trước tiên phải nghe của ta, ta muốn ngươi nghe đàn của hắn, cũng chỉ nhớ tới ta”. Phượng Thương mím môi, nói từng chữ từng chữ, trong giọng nói tràn đầy kiêu ngạo.
Dục Trăn không tiếng động cười cười đứng lên, đi tới bên cạnh y, vịn vai Phượng Thương in lên trán y một nụ hôn, bỡn cợt nói: “Vậy, ý ngươi là, ngươi là phượng, ta là hoàng sao*?”.
(*) Phượng là chim phượng trống, hoàng là chim phượng mái.
Phượng Thương hơi sững sờ, lập tức bật cười, nhãn châu chuyển động, liền làm bộ ngâm: “Chim phượng chim phượng về cố hương, ngao du bốn biển tìm chim hoàng. Thời chưa gặp chừ luống lỡ làng, hôm nay bước đến chốn thênh thang! Có mỹ nam tử trong phòng ngủ, nhà gần người xa nghiện lòng ta…”.
Phượng Thương còn chưa đọc xong, Dục Trăn đã cười lăn, đưa tay che miệng y: “Được rồi được rồi, ngươi còn đọc nữa thì thật sự là ‘nghiện lòng ta’ đó…”.
Phượng Thương không cam lòng mà né tránh ngâm tiếp: “Dục Trăn Dục Trăn theo ta kết, bay liệng cùng nhau thỏa mọi đàng…”. Đọc tới đây, ngay cả y cũng không nhịn được cười, dựa vào vai Dục Trăn thở dốc.