Túy Nhược Thành Hoan - Chương 22
CHƯƠNG 22
Dục Trăn nhìn thấy trong mắt Phượng Thương mang theo sự mập mờ, trên người không nhịn được mà nóng lên, không tự chủ mà đưa tay tới mở lớp y phục bên ngoài của y: “Được”.
“Ta đến!”. Phượng Thương xuất kỳ bất ý* đưa tay nắm lấy vạt áo của Dục Trăn, vừa nói vừa kéo ra, xoay người đặt Dục Trăn lên án thư, tay kia bắt đầu xé rách y phục của Dục Trăn.
(*) Xuất kỳ bất ý: hành động khi người ta không đề phòng.
“Này, này…”. Dục Trăn không phản ứng kịp, chỉ kêu lên vài tiếng, y phục trên người đã bị Dục Trăn cởi hết, ngón tay hơi lạnh của Phượng Thương dao động trên người hắn, làm Dục Trăn không nhịn được mà có chút run rẩy. Phượng Thương không cam lòng cúi đầu, cười cười vươn đầu lưỡi nhẹ liếm tai Dục Trăn, nghe thấy hơi thở của Dục Trăn dần trở nên dồn dập, mới hài lòng nở nụ cười, trong mắt lộ ra vẻ mị hoặc khiêu khích.
Dục Trăn tất nhiên sẽ không nhượng bộ, cười cười ngẩng đầu hôn lên môi Phượng Thương, bá đạo công kích, đến khi Phượng Thương vì khó thở mà đỏ lên, mới thả lỏng ra, nghiêng đầu muốn thổi tắt ngọn nến.
“Không được!”. Phượng Thương kêu hắn, trong lời nói mang theo hơi thở hổn hển đầy tình sắc, kiềm chế vai Dục Trăn, cúi đầu hôn xuống, đứt quãng nói: “Ta muốn xem dáng vẻ của ngươi”.
Dục Trăn cúi đầu cười, đưa tay ôm lấy eo Phượng Thương, tích cực đáp lại, cho đến lúc hô hấp của hai người đầu dồn dập, Phượng Thương có chút mềm nhũn mà tựa trên người hắn, hắn mới lấy tay vuốt ve một chút, thừa lúc Phượng Thương vì đụng chạm mà run rẩy, liền xoay người đem Phượng Thương áp dưới thân: “Không phải là để ta nhìn dáng vẻ của ngươi sao?”.
Không để ý để người kia đè ép, Phượng Thương liền nóng nảy, trên mặt vốn đã hồng, lúc này càng thêm đỏ như máu, không cam lòng kêu: “Dục Trăn! Dục… Dục Trăn…”. Trên trán bị Dục Trăn nhẹ nhàng liếm lộng, chậm rãi dời dần xuống, tới chóp mũi, cánh mũi, đầu lưỡi ấm áp dây dưa trên môi, làm Phượng Thương thở không được, thanh âm suy yếu.
Nhân lúc Phượng Thương thất thần, Dục Trăn nhanh nhẹn cởi hết y phục của y ra, lưu luyến thật lâu trên môi, đặt những nụ hôn nhỏ vụn lên cổ y, trước ngực, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lộng trên hai điểm nổi lên trên ngực, toàn thân mềm nhũn làm cho Phượng Thương cúi đầu rên rỉ ra tiếng.
Một tiếng đó cũng đủ làm cho Dục Trăn nóng lên, hạ thân đã cứng rắn, chờ đợi giải phóng.
Tay Dục Trăn chậm rãi trượt vào hạ thân Phượng Thương, lúc này Phượng Thương mới hơi phục hồi lại tinh thần, thấp giọng rên rỉ, một tiếng lại một tiếng, càng tiêu hồn hơn.
Động tác trên tay Dục Trăn nhanh hơn, cầm lấy vật yếu ớt giữa hai chân Phượng Thương, từ từ chuyển động, nhìn thấy nét tình sắc trên mặt Phượng Thương càng lúc càng nhiều hơn, bộ dạng vô thức cắn môi càng thêm mê người, trên tay Dục Trăn càng không buông lỏng.
“A, a… Dục Trăn, không, Dục… Dục Trăn!”. Có chút khó chịu mà kêu tên Dục Trăn, Phượng Thương đưa tay lên ôm lấy Dục Trăn, thân thể không tự chủ được mà lay động. “Dục Trăn, Dục Trăn, a…”.