Túy Nhược Thành Hoan - Chương 13
CHƯƠNG 13
Phượng Thương dường như có hừ một tiếng, nhưng vẫn không nghe thấy thanh âm. Chỉ chốc lát, trên mặt y liền từ từ đỏ lên, hiện lên một dấu tay rõ ràng.
Y vẫn khoanh tay đứng một chỗ, chậm rãi đưa tay lên chạm vào bên mặt bị đánh, nhìn Dục Trăn, ánh mắt dường như lại nhìn ra xa xăm, một lúc sau cúi đầu bật cười, một chữ lại một chữ nói: “Ngươi, đánh, ta?”.
Nhìn dáng vẻ của Phượng Thương, Dục Trăn mơ hồ có chút bất an. Cố gắng trấn tĩnh, trầm giọng nói: “Ta chính là muốn đánh cho ngươi tỉnh lại. Là vua của một nước, sao ngươi có thể tùy hứng như vậy!”.
“Sao lại tùy hứng như vậy?”. Phượng Thương cười hừ nói, xoay người không nhìn tới Dục Trăn, “Một mình chạy đến đây gọi là tùy hứng? Đám cẩu nô tài kia ở chỗ này tranh cãi ầm ĩ, quấy nhiễu ca ca, giết cũng là tùy hứng? Dục Trăn, vậy ngươi nói rõ một chút, như thế nào mới gọi là không tùy hứng?”.
Nhìn thấy Phượng Thương dùng giọng nói lạnh nhạt như vậy, nói như là chuyện hiển nhiên, ngực Dục Trăn càng sinh ra vài phần tức giận: “Trong thành trong cung đều hỗn loạn, cửa thành tạm đóng ba canh giờ, bao nhiêu người bị trì hoãn, đều là vì người. Ngươi là vua một nước, một tùy tùng cũng không mang theo, nếu như gặp phải nguy hiểm, ngươi có biết sẽ có bao nhiêu tai họa? Ngươi nói bọn họ quấy nhiễu nơi đây, nếu như không phải ngươi tùy hứng, bọn họ dùng ba canh giờ tìm hết trong thành ngoài thành cũng không thấy thì bọn họ sẽ đến đây sao? Ngươi nhìn bộ dạng của ngươi bây giờ, có chỗ nào giống một Hoàng đế? Ngươi đừng quên ngươi là người đứng đầu thiên hạ, là vua một nước!”.
“Đứng đầu thiên hạ? Vua một nước?”. Phượng Thương thấp giọng nhắc lại, chậm rãi bật cười, “Lập Hậu, điểm Trạng nguyên, cái nào có thể làm cho ta hài lòng? Những người trong triều ngoài mặt là trung tâm, nhưng có kẻ nào không muốn nhân lúc ta còn trẻ mà cầm giữ triều chính? Ta một lần tùy hứng lại không được… Ngay cả nơi này, ta cũng là lần đầu tiên tới, là vua một nước thì nhất định phải cưới người mà mình không yêu, ngay cả tảo mộ cho ca ca mình cũng không được?”. Phượng Thương khẽ ngẩng đầu nhìn Dục Trăn, trong câu nói nửa phần lên xuống cũng không có, giống như là nói một chuyện chẳng hề liên quan đến mình.
“Nếu ngươi đã ngồi lên ngôi vị Hoàng đế thì phải nghĩ trước về những chuyện đó! Quản thúc cả trăm quan lại đồng thời cũng bị trăm ngàn quan lại quản thúc, lập Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, thượng triều nghe đủ các chuyện, những chuyện này vốn là trách nhiệm của Thiên tử. Ngươi thử nói xem, từ xưa tới nay có vị quân vương nào tùy hứng như ngươi?”. Dục Trăn từng câu từng câu nói ra, giọng nói càng lúc càng nghiêm khắc, “Tảo mộ cho ca ca, Hoàng thượng nếu đã nhớ kỹ hắn là ca ca của ngươi, thì càng nên cố gắng làm một quân vương có trách nhiệm. Thiên hạ này là do Liên Nhi dùng mạng đổi lấy, không cho phép ngươi hủy hoại!”.
“Bởi vì ca ca đã chết, nên ta phải dùng chính mình để bồi tội sao?”. Dường như đã đè nén thật lâu, Phượng Thương gào đến lạc giọng, “Cũng bởi vì ca ca phải chịu mũi tên kia, ta tùy hứng một chút cũng không được sao? Ca ca chỉ làm những gì huynh ấy đã đáp ứng, là những gì huynh ấy phải làm, vì sao lại cho rằng ta đồng ý cho huynh ấy hi sinh, vì sao lại bắt ta hi sinh cùng với huynh ấy?”.