[Tự Viết] [Bhtt] Xuyên Qua Để Sủng Ngươi - Chương 5. Thê tử?
Janet nghĩ là mình vừa nghe nhầm…người kia vừa nói nàng là thê tử của mình, chắc là không phải bèn hỏi lại nàng:
– Ngươi vừa nói gì???
– Bổn cung không ngờ ngươi còn có vấn đề về tai. Bổn cung nhắc lại cho ngươi một lần nữa, không được hồ đồ, nên nhớ bổn cung với ngươi sắp thành thân!!!
Cái gì…Janet chưa bao giờ nghe Dương Tịnh Minh nhắc đến vị thê tử sắp thành thân này, không thể nào, Dương Tịnh Minh vốn là nữ nhân mà sao có thể cùng nữ nhân khác bái đường? Đặc biệt là ở thời cổ đại tư tưởng cổ hủ này nữa. Cô tiếp tục hỏi lại lần nữa:
– Ngươi nói thật không?
Cái tên này đúng là đầu óc có vấn đề, buổi sáng vừa mới vui vẻ gặp nhau mà bây giờ hắn lại nhìn nàng như kẻ thù, còn kề kiếm vào cổ nàng. Hắn phát điên cái gì vậy.
– Bổn cung lấy thân phận công chúa của Sở Triều ra đảm bảo với ngươi, với lại ngươi nghĩ đi bổn cung nói dối một kẻ ngốc như ngươi chuyện thì được gì chứ???
Sở Minh Nguyệt tức giận gằn giọng nói. Nàng chưa bao giờ bị ai ôm như vầy cả, thật là đáng hổ thẹn. Đã vậy tên kia còn chưa có dấu hiệu buông nàng ra.
Janet nghe vậy vẫn cảm thấy không tin tưởng lắm, nhưng vẫn chọn tin tưởng nàng, cô bỏ kiếm xuống rồi kéo Sở Minh Nguyệt quay mặt về hướng mình. Sau này Janet mới biết hành động này sẽ làm cô thất thố đến chừng nào. Tim của Janet bỗng lệch mất một nhịp.
“Nhẹ nhàng như mây hồng
Lờ mờ như mây mỏng che trăng“
Vừa mới nhìn thấy Sở Minh Nguyệt, Janet bỗng thấy nàng thật hợp với hai câu thơ này trong bài Lạc thần phú. Cô đã từng thấy qua rất nhiều mỹ nhân, nhưng chỉ có cô gái đứng trước mặt này mới đáng nhận được vẻ đẹp như thần tiên. Dáng vóc của nàng vừa đẹp, vừa thanh cao, quý phái. Nàng cứ như một nữ thần thánh khiết, không nhiễm một hạt bụi trần nào, khiến ai cũng phải quay đầu lại ngắm nhìn. Đặc biệt đôi mắt có hai màu xanh và nâu lục của nàng khiến Janet cứ như bị cuốn vào đó mà không thể thoát ra. Những người mang đôi mắt loạn sắc tố rất ít, nhưng một khi nhìn vào mắt họ một lần thì phải nhớ mãi vẻ đẹp của nó.
– Ngươi nhìn đủ chưa?
Sở Minh Nguyệt hỏi một câu làm cắt đứt suy nghĩ trong Janet. Biết mình vừa mới không có tiền đồ cứ vậy mà chăm chú đánh giá người ta, Janet quay mặt sang hướng khác, mặt không tự chủ mà đỏ lên. Janet mắng thầm mình, gì mà tim đập nhanh đến vậy. Cô biết chính mình yêu thích nữ nhân nhưng luôn là người lãnh cảm. Nhưng đối với nữ nhân vừa mới gặp này mà mặt đỏ, tim đập liên hồi….Chắc Janet không biết rằng tình yêu luôn đến một cách bất ngờ, trong lúc ngươi không phòng bị thì thần Cupid đã bắn mũi tên tình yêu vào ngươi rồi. Thế nhưng lúc này đã bị Janet phủi sạch tất cả, lắc bỏ hết suy nghĩ của mình, cô điều chỉnh tâm tình quay sang Sở Minh Nguyệt: