[Truyện Ngắn] Năng Lực Của Đồng Tiền - Đinh Thập Tam - Chương 4.
10.
Tôi đi theo anh trai Bách Hạc đến bệnh viện.
Tại phòng chăm sóc đặc biệt.
Chàng trai phải cắm rất nhiều ống thông trên người, khác hẳn người con trai tung tăng vui vẻ bên tôi ngày thường.
– Bị bỏng.
Bách Lạp nhìn em trai mình qua ô cửa kính: “Bách Hạc là lính cứu hoả, nửa năm trước lúc đang làm nhiệm vụ thì bị đập vào người, khi được khiêng ra ngoài, não bị thiếu oxy quá lâu dẫn đến hôn mê.”
– Nó là một đứa trẻ thông minh, nhưng đến khi cứu người lại ngốc vô cùng, lúc nào cũng xông lên trước.
Nghe đến đây, tôi chợt nhớ đến lời thì thầm của anh trong lúc say giấc nồng.
Anh nói: “Nhanh nhanh nhanh, vẫn còn cơ hội.”
Hoá ra đó là cơ hội cứu người.
Cảm xúc trong tôi rối bời, Bách Lạp nghiêng đầu nhìn tôi: “À, em vẫn chưa kể vì sao em quen biết Bách Hạc.”
Tôi bỗng sực ra, cớ sao anh ở trong điện thoại lâu như vậy mà mãi vẫn không nói câu gì?
Tôi vội lấy máy ra, nhưng màn hình đã tối thui. Ấn mở mấy lần cũng không được. Tôi luống cuống, níu lấy tay Bách Lạp: “Di động của em, hình như máy em hỏng rồi.”
Tôi đi tìm người thợ lúc trước đã sửa máy cho mình, người ta lắc đầu trả lại tôi: “Vô ích thôi, giờ tôi có sửa thì máy cũng không về như cũ được.”
Kể từ hôm ấy, Bách Hạc đã biến mất khỏi thế giới của tôi.
Bách Lạp cho tôi xem rất nhiều ảnh hồi xưa của Bách Hạc.
Chàng trai mặc bộ đồ cứu hoả màu cam, mỉm cười tươi rói với ống kính.
Tôi cảm thấy có gì đó thật thân quen nhưng không thể truy nguyên được mình đã nhìn thấy tấm ảnh này từ đâu.
– Bình thường, lính cứu hoả toàn quốc trông rất giống nhau vì đều mặc bộ đồ cứu hoả và đội chiếc mũ này.
Nói rồi anh lại thở dài: “Nhất là trong đám cháy, khói bay mịt mù, e rằng các nạn nhân được A Hạc cứu còn không biết người đã bạt mạng cứu mình trông như thế nào.”
Lời anh nói khiến tôi nhớ đến trận hoả hoạn trong kí túc xá của tôi.
Có rất nhiều lính cứu hoả đã đến. Bách Hạc cũng nằm trong số đó ư?
Mấy hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi của Vương Lâm Lâm. Cậu ta bảo muốn gặp tôi.
Câu đầu tiên là: “Cuối cùng tôi và Hứa Diệu cũng chia tay rồi, giờ cậu đắc chí lắm chứ gì?”
Tôi chẳng hiểu cậu ta nói gì.
Vương Lâm Lâm chồm dậy gào thét: “Vì cậu nên Hứa Diệu mới chia tay với tôi, rõ ràng cậu đã có bạn trai tốt như thế, tại sao vẫn không chịu buông tha cho Hứa Diệu?”
– Tôi không biết cậu đang nói gì, đến giờ tôi cũng không liên lạc với Hứa Diệu lần nào.
Vương Lâm Lâm còn muốn nói gì đó nhưng Hứa Diệu đột nhiên bước vào: “Đủ rồi, Vương Lâm Lâm cô định làm ầm lên đến bao giờ nữa? Tất cả là lỗi của tôi, do tôi trốn tránh trách nhiệm, ngay từ khi đồng ý hẹn hò với cô đã là một sai lầm.”