[Truyện Ngắn] Bạn Trai Npc Nhà Tôi - Bình Sinh Hoan - Chương 2.
3.
Anh đã nói rõ như vậy rồi, nếu tôi không hiểu thì cũng chịu.
Tôi quay sang nhìn anh, còn chưa kịp mở lời thì mấy ngọn đèn con con bỗng tắt lịm.
Tôi sợ hãi kêu lên thì đã được người ta nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay.
– À, nhát gan thế này mà buổi tối còn dám đi ra bờ sông một mình?
Tôi cắn môi không nói câu gì, rồi được anh dắt từng bước từng bước đến nơi có ánh sáng.
Tôi vô thức nhớ về ngày chơi escape room, tôi sợ đến mức không dám buông tay nhân vật, cuối cùng thì được người ta bế ra khỏi phòng.
Dưới bóng đèn đường, Tống Kỷ Dương hơi cúi người xách cái tai trên mũ của tôi lên, đôi mắt anh ánh nét cười: “Còn cần tai không?”
Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại anh: “Anh là thầy thật à?”
Có trẻ quá không vậy.
Quan trọng là anh không hề bị hói đầu.
Tống Kỷ Dương nắm tay lại rồi để lên môi ho khụ khụ, anh nhíu mày: “Trông không giống hả bạn Lạc Hoa Hoa?”
Tôi nhìn anh chằm chằm, khóe mắt liếc thấy sân vận động ở phía xa xa khiến tôi sực nhớ về chuyện phát sinh trong ngày hôm nay, xúc cảm đau thương bị cắt đứng bỗng ùa về, tâm trạng tuột dốc thê thảm.
Tôi còn chẳng hơi sức đâu để trả lời anh, chỉ nói đúng một câu “Em không cần tai nữa” rồi bỏ về.
Trái tim đã nát tan, đôi mắt đau xót sắp nhòa lệ tuôn.
Lúc tôi mở cửa phòng kí túc thì thấy trên bàn mình chất đầy đồ ăn vặt, dường như các bạn cùng phòng đã bảo với nhau sẽ không nhắc đến chuyện Từ Lâm nữa.
Nhưng cả phòng lại đang bàn tán về một người khác.
Mãi sau tôi mới nhận ra mấy đứa đang nói về Tống Kỷ Dương.
Trước mắt bỗng hiện lên bóng người giả trang trong escape room, tôi chán nản ngồi phịch xuống ghế, khẽ buông lời móc mỉa:
– Có người là thầy mà lại ngấm ngầm đi đóng vai nhân vật.
Sau khi Từ Lâm hẹn hò với Chu Tiểu, bọn tôi gặp nhau càng ngày càng ít.
Tôi đơn phương cậu, cố gắng không ngừng vì một hi vọng sẽ được ở bên cậu. Vậy mà chỉ đổi lại kết quả như thế, cậu ấy có thể đẩy tôi ra một cách dễ dàng, có thể yêu người khác mà chẳng hề do dự gì hết.
Lúc tôi đang húp mì trong canteen thì thấy Từ Lâm nắm tay Chu Tiểu đi vào.
Nhìn hai bàn tay đan chặt vào nhau, bát mì đã chẳng còn ngon nữa.
Từ Lâm hỏi: “Tôi ngồi ở đây được không?” chẳng chút e dè. Tôi lẳng lặng ăn nốt bát mì, đang nghĩ xem phải từ chối thế nào thì giọng Tống Kỷ Dương đã vang lên ở đằng xa.
– Ô, bạn Lạc Hoa Hoa? Trùng hợp quá!
Cuối cùng thì bốn bọn tôi ngồi với nhau, Tống Kỷ Dương ăn mì y như tôi.
Mặc dù tôi cũng vui vì anh đã ngồi chung với bọn tôi để tôi không bị luống cuống, nhưng tổ hợp lạ kì này khiến cả hội yên tĩnh lặng thường.