Trước Sau Như Một//Topmacau - Chương 16: Là kim chủ của em ấy!
Vất vả cả một ngày trời mới kết thúc hơn một phần kế hoạch cho show diễn.
Macau hai mắt dường như muốn khép lại nhưng không thể ngủ được. Em cố gắng nằm gục xuống bàn để ngủ nhưng kết quả vẫn không thể vào giấc.
Từ sự việc năm đó, Macau luôn thất thần giữa đêm, chuyện đi ngủ với em là vô cùng sa sỉ, có khi thức tới sáng bản thân mới có thể chợp mắt một chút.
Đúng rồi, thuốc.
Nghĩ rồi em đứng dậy đi lấy nước nóng uống thuốc. Nhưng đến khi cầm viên thuốc trên tay em lại do dự.
Mấy năm gần đây, sống ở nước ngoài Macau luôn tự tiện uống thuốc an thần để đi vào giấc ngủ.
Nhưng nhìn thấy tình trạng sức khỏe ngày càng sa sút em có chút lo lắng. Em bóp chặt viên thuốc trong tay nhớ lại năm trung học.
Macau một mình ở thứ gia chịu đựng cơn sốt hành hạ. Ông Gun thì khỏi nói đi, ngay cả Vegas cũng chẳng có mặt ở nhà. Macau đánh liều tìm trong hộc tủ lôi ra mấy viên thuốc kì quặc.
Tính uống qua loa nhưng bị Top kịp thời ngăn lại. Kết quả lại bị anh giáo huấn cả nửa ngày trời, kể từ đó Macau không còn dám tự tiện nữa.
Trở lại với hiện thực, Macau ngẩn người thầm nghĩ.
“Cả ngày nay anh ấy không tới, có phải thật sự bị lời nói hôm qua của mình làm cho chùn bước rồi hay không”.
Không nghĩ nhiều nữa, Top không xuất hiện trước mặt em thì càng tốt, đỡ phải tốn nước bọt đuổi chó.
Thở một hơi dài tính bỏ vào miệng thì tiếng gõ cửa vang lên.
Em xém thì sặc nước lên mũi, vội vàng vất viên thuốc vào sọt rác rồi chỉnh trang bản thân lại một chút.
“P’Mac!”
Là Brian, không phải Top.
Đảo mắt xung quanh không thấy người mình muốn gặp, lòng có chút hụt hẫng.
Nghĩ đến những lời hôm qua quả thật có chút quá đáng.
Nhưng rõ ràng là Top đã chiếm tiện nghi của em trước. Mặc dù không thể phủ nhận Macau cũng vẫn luôn dao động trước từng cử chỉ hành động của anh.
Thấy Macau mặt tối sầm lại, Brian đưa tay quơ quơ trước mặt rồi búng một cái tách.
“Anh bị sao thế? Không khỏe?”
Macau lắc đầu, cố gắng để mình trông trở nên bình thường.
“Chỉ là có chút buồn ngủ. Em có việc gì à?”
Không đúng, rõ ràng là gương mặt rất khó coi, Brian phớt lờ câu hỏi của Macau mà đưa tay lên trán muốn xem xét thì bị một cánh tay khác gạt ra.
Big hỏi.
“Giữa chủ và nhân viên cần có khoảng cách nhất định. Brian! Anh là đang muốn làm trò mờ ám gì với nhà thiết kế của chúng ta đây?”
Brian không vội mà chậm rãi muốn lách vào.
“Vừa học giải tỏa hình thể xong nên có chút đói, ghé qua tiện thể rủ P’Mac đi ăn và nhân tiện vào phòng làm việc anh ấy nghỉ ngơi một chút không được à?”