Trúc Mộng Lan Viên: Quỷ Nhãn Tiểu Thư (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Hiện Đại - Np) - Chương 4. Âm Linh Nổi Giận + Lại Gặp Mỹ Nam.
- Metruyen
- Trúc Mộng Lan Viên: Quỷ Nhãn Tiểu Thư (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Hiện Đại - Np)
- Chương 4. Âm Linh Nổi Giận + Lại Gặp Mỹ Nam.
Chương 4. Âm Linh Nổi Giận + Lại Gặp Mỹ Nam.
“Ra lệnh? Nếu em nghĩ vậy cũng được.” Diêu Tử Đồng đang rửa mặt bên Lavabo, nghe vậy liền dừng lại một chút, sau đó không nhanh không chậm nói xong lại tiếp tục rửa mặt.
Cô không xoay người lại nên không nhìn thấy được cô bé âm linh khi nghe cô nói xong thì sắc mặt biến đổi, gương mặt bắt đầu hiện lên những đường vân màu đỏ như máu từ trán xuống tới bàn chân, móng tay dài ra và biến thành màu đen trông rất ghê rợn.
Đôi mắt cũng biến đổi, những đường vân máu nổi khắp tròng trắng, hai con ngươi đỏ tươi, vùng mắt trở nên nâu sẫm và sâu hút, môi nứt nẻ và đẫm máu, tóc dài tới thắt lưng giờ đây đã chấm trên mặt đất. Váy trắng bay phấp phới cùng với mái tóc dài, trông thật dữ tợn.
Cửa sổ duy nhất trong phòng tắm bỗng dưng mở toan ra sau đó không ngừng lung lay, gió từ bên ngoài thổi vào làm cho rèm cửa và những chiếc khăn màu trắng bay lên, xà phòng, sửa tắm, kem dưỡng da văng tứ tung khắp nơi. Các vòi nước trong phòng tắm đều xả ra hết, văng tung tóe khắp nơi, lan tràn khắp mặt đất và chuyển thành máu đỏ sẫm lênh láng.
Lại thêm một cơn gió mạnh thổi vào nên Diêu Tử Đồng dùng tay che lại trước mắt tránh cho gió phất vào, mái tóc ướt của cô cũng bị thổi khô. Toàn thân chỉ quấn một chiếc khăn tắm khiến cô bắt đầu lạnh run, nhưng vẻ mặt của cô không xuất hiện chút kinh hách nào.
Đột nhiên, có gì đó bò từ dưới chân lên tới người rồi quấn quanh cổ cô và bắt đầu xiết chặt lại, sau đó giật mạnh một cái bắt buộc cô phải ngẩng mặt cao lên. Nhìn thấy hình dáng của cô gái đã biến đổi, Diêu Tử Đồng không những không sợ hãi mà ngược lại vô cùng bình tĩnh tuy rằng cô đang bị tóc của âm linh xiết chặt lấy chiếc cổ trắng nõn của mình.
“Nhân loại không biết sống chết!” Âm linh âm u lên tiếng, hai mắt hiểm ác từ trên cao nhìn xuống Diêu Tử Đồng.
“Nhân loại? Trước kia không phải em cũng là người hay sao? Giờ tuy là âm linh nhưng em cũng không thể phủ nhận việc mình từng là con người. Còn nữa, đừng dùng bộ dạng như vậy dọa tôi, tôi sẽ không sợ đâu!” Diêu Tử Đồng cười nhạt nhìn lên âm linh. Từ khi còn nhỏ tới bây giờ, loại âm linh nào mà cô chưa từng nhìn thấy chứ? Không đầu, không mắt, gương mặt bị hủy hoại, thiếu tay chân, chết cháy, chết đuối, chết vì thắt cổ, nhảy lầu…chả lẽ cô còn sợ cô bé âm linh này hay sao?
“Chị…không sợ tôi?” Nét mặt bình tĩnh và ánh mắt màu tím nhạt sắc bén của Diêu Tử Đồng làm cho âm linh dịu đi âm trầm và lạnh lẽo, cô bé thật ngạc nhiên nhìn vào Diêu Tử Đồng.
Sợ? Nếu là mười tám năm trước thì có lẽ cô sẽ rất sợ, nhưng sau khi bị những âm linh đi theo, quậy phá, nhờ vả suốt thời gian dài thì cô đã tự huấn luyện cho mình một lá gan to lớn, nên giờ đây cô đã không sợ hãi họ nữa.
“Em không có gì đáng sợ thì sao tôi phải sợ em?” Diêu Tử Đồng không trả lời mà hỏi ngược lại âm linh, cô cảm thấy được cô bé này không giống với những âm linh cô từng gặp trước đây, bởi vì cô bé không có mang theo oán khí. Mặc dù cô bé dùng bộ dáng thật dữ tợn hù dọa mình nhưng cô vẫn không thấy cô bé dữ tợn, ngược lại còn cảm thấy đơn thuần.